Menu Đóng

Chương 26

Mãi tận tối hôm đó Maicơn Côrleône mới bay đến Las Vegas. Đã được lệnh trước, nên không ai ra sân bay đón anh. Đi theo Maicơn chỉ có hai người : Tôm Haghen và gã vệ sĩ mới tên là Anbert Nêri .

Maicơn và hai người cùng đến đã được dành sẵn mấy buồng tốt nhất trong khách sạn. Những người anh cần gặp đã đứng đợi đầy đủ nơi phòng khách.

Phrêđô thân mật ôm hôn người em út . Hồi này trông cậu hai nhà Côrleône béo mập ra, trên mặt lộ vẻ mãn nguyện, ăn diện thật bảnh bao, mày râu nhẵn nhụi, tóc tai và móng tay tỉa tót cẩn thận. Một con người khác hẳn , không còn dấu vết gì của cái kẻ ngơ ngác bốn năm trước được đưa từ Niu York xuống đây lánh nạn .

Lùi lại một bước, Phrêđô âu yếm ngắm nghía Maicơn :

– Bảnh trai lắm . Vết thương trước không còn tí dấu vết nào nữa . Kêi thế nào ? Bao giờ thì cô ấy xuống đây chơi được?

Maicơn mỉm cười :

– Anh mới đúng là bảnh trai, hệt như được lột sác ấy . Đáng ra Kêi cũng xuống thăm anh, nhưng vì đang có bầu, lại phải trông đứa nhỏ . Vả lại, tôi xuống đây là có việc gấp, tối mai hoặc cùng lắm sáng ngày kia phải bay về rồi.

– Nhưng trước hết chú phải ăn cái gì đã . Thằng bếp trưởng ở khách sạn này cực kỳ . Nó mà nấu thì cứ là nuốt cả lưỡi. Chú đi tắm rửa, thay quần áo, để tôi cho dọn bàn ra ở đây . Những ai chú cần gặp đã đợi sẵn ngoài kia cả rồi, khi nào chú gọi là có ngay .

Maicơn cười :

– Tốt lắm. Nhưng nhớ để Mau Grin lại sau chót nhé . Còn bây giờ anh nói giùm Giônni Phôntêin đến ăn tối với chúng ta . Cả Luxi cùng anh chàng bác sĩ của cô ấy nữa. Nhân thể nói chuyện luôn . Này Tôm, ngoài mấy người đó ra, ta có cần gặp ai nữa không nhỉ ?

Tôm Haghen lắc đầu . Từ lúc xuống đến giờ, Tôm thấy Phrêđô có vẻ lạnh nhạt với y . Phrêđô bị ông Trùm ghét, tước mọi thứ ân huệ, nên cứ nhằm người cố vấn (consigliori) mà oán . Thật ra Tôm cũng muốn giúp Phrêđô ít nhiều, nhưng Bố Già đâu có chịu . Không hiểu sao don Côrleône ghét nó đến thế, mặc dầu không thấy ông nói ra miệng bao giờ .

Khi cả bọn ngồi vào bàn ăn thì đã quá nửa đêm . Trong suốt bữa ăn, Maicơn là trung tâm chú ý chung của mọi người . Trông anh giống hệt như ông Trùm , từ cử chỉ dáng điệu đến lời ăn tiếng nói . Cũng đáng nể và đáng sợ như Bố Già , nhưng anh hành động tự nhiên , ăn uống chuyện trò thân mật vui vẻ với mọi người . Tôm Haghen, như thường lệ, vẫn kín đáo nấp sau hậu trường . Còn tay vệ sĩ mới Anbert Nêri chưa ai gặp bao giờ, gã cũng tỏ vẻ rất khiêm nhường, lặng lẽ . Viện cớ không muốn ăn , gã đến ngồi trong chiếc ghế bành đặt cạnh cửa ra vào và chúi đầu vào đọc một tờ báo địa phương .

Một lúc sau đám hầu bàn được lệnh ra khỏi phòng , Maicơn quay sang nói với Giônni Phôntêin :

– Tôi nghe nói anh đã lấy lại được giọng và giờ hát còn hay hơn trước đây nữa phải không ? Người ta bảo những người hâm mộ lại quây lấy anh đông nghịt . Xin chúc mừng anh .

– Cảm ơn chú, – Giônni đáp, cố đoán xem Maicơn gọi mình đến đây để làm gì . Người ta cần gì ở hắn ?

Maicơn nói tiếp, lần này thì với tất cả mọi người ngồi quanh bàn :

– Gia đình Côrleône quyết dời địa bàn hoạt động đến chỗ mới , xuống Las Vegas . Sẽ bán các cơ sở làm ăn ở Niu York và chuyển tất cả xuống đây . Ông già đã thảo luận vấn đề này với tôi và Tôm Haghen , và chúng tôi đi đến kết luận rằng tương lai của gia đình Côrleône là ở Nêvađa. Tất nhiên, đây không phải việc hôm nay hay ngày mai là xong . Để chuẩn bị , thu xếp mọi việc có thể phải mất đến hai, ba hoặc bốn năm . Nhưng đây là kế hoạch có tính chiến lược . Trong khách sạn và sòng bạc này bạn bè của chúng ta chiếm một số cổ phần khá lớn , vì vậy chúng ta chọn đây làm bạn đạp xuất phát . Mau Grin sẽ bán số cổ phần của hắn cho chúng ta, và lúc đó bạn bè gia đình chúng ta sẽ nắm hết quyền điều hành ở đây .

Bộ mặt sung mãn của Phrêđô lộ vẻ lo lắng :

– Maicơn , nhưng chú có chắc là sẽ như vậy không ? Tôi không thấy Mau Grin nói gì cả . Hắn mê cái khách sạn này lắm, tôi nghĩ là hắn không chịu bán đâu .

Maicơn thản nhiên :

– Tôi sẽ đưa ra với hắn một đề nghị mà hắn không thể từ chối .

Nghe những lời được nói ra bằng một giọng thản nhiên này, những người ngồi sau bàn cảm thấy lạnh gáy . Có thể vì đây là câu nói quen thuộc của Bố Gìa. Maicơn lại quay sang nói với Giônni :

– Anh Giônni, bố tôi muốn rằng anh sẽ giúp đỡ chúng tôi trong thời kỳ khởi sự làm ăn này . Người ta nói biện pháp tốt nhất để thu hút khách của khách sạn, sòng bạc là ca nhạc thật xôm . Chúng tôi tính sẽ ký hợp đồng với anh một năm về đây biểu diễn chừng năm lần, mỗi lần một tuần lễ . Hy vọng rằng các bạn bè của anh trong giới điện ảnh cũng sẽ sẵn lòng giúp chúng tôi . Anh đã làm rất nhiều cho họ, bây giờ đến lượt họ …

– Cái đó thì chú cứ yên tâm, – Giônni đáp, – Vì Bố Già, tôi sẵn sàng làm tất cả mọi việc trên đời . – Tuy nhiên, trong giọng nói của hắn vẫn lộ vẻ nghi ngờ . – Nhưng chú biết không, hiện nay ở Las Vegas người ta đang xây thêm hàng chục khách sạn và sòng bạc mới . Chỉ sợ khi chúng ta đang rục rịch chuẩn bị thì họ đã chiếm mất thị trường rồi . Với một sự cạnh tranh như vậy chúng ta dễ bị chậm chân lắm đấy .

Tôm Haghen lần đầu tiên cất tiếng :

– Cái đó khỏi lo . Ít nhất ba trong số các khách sạn đó thuộc về bạn bè của gia đình chúng ta .

Giônni hiểu ra ngay . Như vậy có nghĩa là ba khách sạn cùng hệ thống kinh doanh cờ bạc mới cũng là của nhà Côrleône . Cộng với một hiện có là bốn . Giônni gật đầu :

– Được, tôi sẽ vào cuộc ngay.

Maicơn quay sang phía Luxi và Giulơ :

– Tôi còn mang ơn anh một việc, – anh nói với Giulơ. – Nghe bảo anh muốn trở lại với nghề giải phẫu, nhưng các bệnh viện lớn không chấp nhận vì cái vụ phá thai dạo nọ . Tôi muốn được nghe chính anh nói ra : anh vẫn còn muốn như vậy chứ ?

Giulơ cười khẩy :

– Có lẻ thế . Nhưng anh biết quá ít về các luật lệ trong ngành y đấy. Dù anh có thế lực bao nhiêu thì điều đó cũng không có tác dụng gì đối với y học . Tôi e là anh không thể giúp gì được tôi .

Maicơn lơ đãng gật đầu :

– Đúng, anh nói phải . Nhưng anh biết không, hiện nay có một số người quen có thế lực của tôi định xây dựng một bệnh viện lớn ở Las Vegas này . Thành phố đang phát triển, cần phải có một cơ sở y tế lớn . Nếu như ta khôn khéo một tí, họ có thể cho phép anh trở lại bàn mỗ . Thật ra đâu có dễ kiếm được các bác sĩ lành nghề ở cái xó sa mạc này . Cho nên anh cứ làm tạm ở đây đợi dịp . Tôi nghe nói anh và chị Luxi định làm đám cưới phải không ?

Giulơ nhún vai :

– Còn phải xem tương lai có khá hơn không đã …

Luxi chen vào một câu :

– Maicơn, nếu anh không xây cái bệnh viện đó thì chắc tôi trở thành gái già mất .

Mọi người phá ra cười , nhưng Giulơ vẫn ngồi im thin thít . Anh ta quay sang Maicơn :

– Nếu tôi nhận thì cũng không có điều kiện điều kiếc gì đâu đấy .

Maicơn lạnh giọng đáp :

– Không điều kiện gì đâu . Chẳng qua ơn anh tôi trả mà thôi .

Luxi nhẹ nhàng ngăn :

– Đừng cáu nào, Maicơn .

Maicơn mỉm cười với cô :

– Tôi không cáu đâu .

Anh lại quay sang Giulơ :

– Anh nói dở lắm . Gia đình Côrleône tạo điều kiện cho anh thì có . Anh tưởng tôi ngu mà đi nhờ anh làm những việc anh không thích làm hay sao ? Nhưng nếu tôi cứ nhờ thì thế nào ? Lúc anh kẹt có thằng nào chịu động ngón tay giúp anh chưa ? Khi nghe nói anh muốn trở lại làm phẩu thuật gia thực sự tôi đã phải nghĩ mãi xem có giúp được gì anh không ? Tôi giúp được . Tôi không đòi hỏi gì ở anh hết . Nhưng ít ra anh có thể gìn giữ mối thâm tình của chúng ta nên tôi mới nghĩ rằng có những việc anh có thể làm cho tôi như bất kỳ người bạn nào khác chứ . Đó là điều kiện của tôi đấy . Nếu anh không thích thì cứ từ chối .

Tôm Haghen cúi đầu cười thầm . Ngay cả ông Trùm chắc gì đã nói ác hơn .

Giulơ đỏ bừng mặt :

– Maicơn, tôi không định nói thế đâu. Tôi rất biết ơn anh và ông cụ nhà . Xin anh bỏ qua lời tôi vừa nói đi .

Maicơn gật đầu, nói tiếp :

– Thế là chúng ta đã thoả thuận với nhau . Trong khi bệnh viện chưa xây dựng xong, anh cứ phụ trách khoản y tế trong bốn khách sạn ở đây . Anh cứ chọn thêm người đi . Dĩ nhiên, lương anh cũng sẽ được tăng thêm, chuyện đó Tôm Haghen sẽ nói với anh sau . Luxi, tôi muốn giao cho chị một việc gì đó quan trọng hơn . Chẳng hạn, chị phụ trách về tài chính tất cả các cửa hàng, cửa hiệu đủ loại sẽ mở ra ở tầng một các khách sạn . Hoặc là tuyển thêm các cô gái vào làm ở sòng chơi . Cho nên nếu như Giulơ không cưới chị, thì chị cũng vẫn là một bà gái già giàu có .

Từ nãy đến giờ Phrêđô ngồi rít xì gà một cách nôn nóng . Mãi số phận của nó vẫn chưa được đả động tới . Cuối cùng, Maicơn quay đầu về phía nó, ôn tồn nói :

– Tôi chỉ là thằng chạy việc của bố thôi, anh Phrêđô ạ . Bố sai làm gì, tôi làm nấy . Bố sẽ đích thân báo cho anh biết anh sẽ làm gì . Tôi không được biết cụ thể, nhưng chắc anh sẽ hài lòng . Ở nhà mọi người nghe nói anh làm ăn dưới này khá lắm .

– Thế thì bố còn giận tao nỗi gì nữa ? – Phrêđô hỏi bằng giọng ấm ức, như sắp khóc. – Chỉ vì chuyện sòng bạc bị lỗ ư? Nhưng tao đâu có phụ trách chuyện này . Đây là việc của thằng Mau Grin . Bố còn muốn cái khỉ gì ở tao nữa ?

– Thôi, anh đừng nghĩ quẩn thế, – Maicơn trấn an ông anh ruột, rồi lại quay sang Giônni Phôntêin : – Thế còn Ninô đâu ? Tôi muốn gặp anh ấy .

Giônni đáp :

– Nó đang nằm liệt giường trong phòng, phải có y tá trông chừng . Chú biết không, bác sĩ bảo phải đưa nó vào nhà thương tâm thần, dường như nó chán sống lắm . Nó không còn thiết một cái gì nữa hết . Tiền bạc không thiếu, công việc cũng không thiếu, muốn hát thì hát, muốn đóng phim thì đóng phim. Một phim giờ cũng được năm mươi ngàn chứ ít ỏi gì . Thế mà nó đâu có thèm . Vinh quang cũng không thiết nữa Chơi với nhau cả đời tôi chẳng thấy nó làm một việc gì bậy bạ . Thế mà giờ thằng chết dẫm ấy lại đi mượn rượu để tự sát !

Giulơ vừa muốn nói một điều gì đó thì có tiếng gõ cửa . Anh ta ngạc nhiên thấy gã vệ sĩ trong ghế bành cạnh cửa vẫn ngồi yên tiếp tục đọc báo . Tôm Haghen ra mở cửa . Và ngay lập tức Mau Grin chạy xô vào, gạt Tôm sang một bên . Theo sau hắn là hai gã vệ sĩ .

Mau Grin to con, đẹp trai, nhưng có một quá khứ thật bất hảo – hắn bắt đầu lập nghiệp bằng nghề giết thuê ở Bruklin. Chính hắn là người đầu tiên đã nhận thấy những khả năng to lớn của một vùng đất như Las Vegas , và là một trong những người đầu tiên xây khách sạn kiêm sòng bạc ở đây. Cho đến tận bây giờ ai đụng phải hắn lúc đang lên cơn thịnh nộ cũng thật nguy hiểm , tất cả mọi người trong khách sạn đều sợ hắn, tìm cách tránh xa, kể cả Phrêđô, Luxi và Giulơ Xêgan . Giờ đây hắn bước vào phòng với bộ mặt tối sầm như mây giông . Maicơn chưa kịp mở mồm , hắn đã hầm hè :

– Maicơn, tôi còn phải đợi anh bao nhiêu lâu nữa ? Mai tôi bận nhiều việc, nên phải gặp anh ngay hôm nay . Chúng ta nói chuyện với nhau chứ ?

Maicơn làm bộ mặt ngạc nhiên thân thiện :

– Rất sẵn lòng . – Anh quay sang ra hiệu cho Tôm Haghen . – Tôm, rót mời quý ngài Grin một chén rượu đi chứ .

Giulơ nhận thấy anh chàng có tên là Anbert Nêri chẳng coi hai gã vệ sĩ của Mau Grin ra gì, cứ thản nhiên ngắm ngó ông chủ của chúng một cách chăm chú . Mau Grin ngoảnh lại ra lệnh cho hai thủ hạ của mình :

– Tụi bây đưa các bạn này xuống sòng, biếu ít phỉnh cho họ chơi, bao nhiêu tao bao hết .

“Các bạn” ở đây là tất cả những người không cần có mặt trong phòng – Giulơ, Luxi, Giônni Phôntêin và gã vệ sĩ Anbert Nêri của Maicơn . Tuy nhiên, Nêri vẫn ngồi nguyên không nhúc nhích cho đến khi Maicơn gật đầu tán thành :

– Phải, ý kiến hay lắm !

Bấy giờ Anbert Nêri mới đứng dậy, theo mấy người khác đi ra ngoài . Trong phòng chỉ còn lại Phrêđô, Tôm Haghen, Mau Grin và Maicơn .

Grin dằn mạnh ly rượu lên mặt bàn, cố kìm cơn điên khùng lại, nói ngay :

– Từ đâu ra cái tin đồn rằng gia đình của Côrleône định mua số cổ phần của tôi ở khách sạn này ? Người mua phải là tôi , tôi sẽ mua cổ phần của các anh, chứ không phải các anh mua của tôi !

Maicơn đáp với vẻ ôn tồn :

– Sòng bạc của anh đang lỗ vốn một cách rất vô lý . Trong công việc làm ăn của anh hẳn phải có một cái gì đó không ổn . Biết đâu vào tay chúng tôi việc làm ăn sẽ khá hơn .

Grin cười hô hố :

– Các người nói cái gì lạ thế, hở lũ ngợm Xixili ? Khi các người gặp nạn, ta đã ra ơn với các người, cho thằng Phrêđô đến đây trú, còn bây giờ các người lại tính chuyện đá đít ta à ? Nhưng các người lầm rồi . Ta đâu phải thằng dễ bị đá đít – bạn bè thiếu gì đứa giúp ta !

Với vẻ ôn tồn như cũ, Maicơn nói :

– Nhưng anh đâu có lo không cho Phrêđô . Anh để Phrêđô trú ở đây là vì gia đình Côrleône đã chi tiền cho anh mua sắm trang thiết bị khách sạn . Và để mở sòng bạc . Một khoản tiền lớn . Còn gia đình Môliari ở Duyên Hải thì bảo đảm an ninh cho Phrêđô và sòng bạc của anh . Như vậy nghĩa là gia đình chúng tôi với anh coi như đã sòng phẳng với nhau . Tôi không hiểu anh còn kêu ca trách oán cái gì nữa ? Anh sẽ bán cho chúng tôi với bất cứ giá phải chăng nào do anh đề nghị – như vậy có gì là xấu ? Có gì là không công bằng ? Có thể nói là chúng tôi giúp anh nữa ấy chứ, vì sòng của anh đang thua lỗ mà .

Grin lắc đầu :

– Đừng vội, hãy nghe ta nói đây . Gia đình Côrleône đâu còn sức lực như trước nữa . Bố Gìa thì đang ốm. Bị Ngũ Đại Gia chèn ép bật ra khỏi Niu York, các người tưởng rằng xuống đây ăn cướp dễ dàng lắm sao ? Ta có một lời khuyên , Maicơn, chớ có nhắm mắt làm liều !

– Ra thế. Có phải vì vậy nên anh mới bạt tai hạ nhục Phrêđô trước mặt mọi người không ?

Nghe Maicơn hỏi câu đó vẫn bằng một giọng nhẹ nhàng, Phrêđô đỏ nhừ mặt , ấp úng :

– Maicơn, chẳng có chuyện gì đâu . Grin có những lúc quá nóng, nhưng nói chung mọi việc giữa chúng tôi đều ổn thoả . Phải vậy không, Grin ?

Trong giọng nói của Mau Grin lộ vẻ cảnh giác :

– Đúng thế. Tôi là người cai quản khách sạn này, phải cứng rắn chứ không thì loạn . Lần ấy tôi điên lên vì Phrêđô chơi loạn bậy … con chiêu đãi viên nào nó cũng quất bừa hết . Có chuyện rồi tụi nó nghỉ ngay , lấy đâu ra người làm . Như vậy sao không điên lên được, phải sửa não cho Phrêđô một trận …

Maicơn ngoảnh bộ mặt lầm lì về phía anh trai :

– Thế nào, não của anh giờ đã được sửa tốt rồi chứ, anh Phrêđô ?

Phrêđô lấm lét nhìn em , không dám trả lời .

Grin cười hô hố, nói :

– Thằng chó dái này mỗi lần quất là quất hai con một lúc, gọi là kiểu bánh mì kẹp ấy mà . Phrêđô, tớ phục chú mày thật đấy, hễ đã qua tay mày là các em cấm có thèm ai nữa .

Lời tố cáo bất ngờ của Mau Grin về Phrêđô làm cho Maicơn sửng sốt . Anh nhìn sang phía Tôm Haghen . Y cũng nhìn lại anh, không nói gì . Đúng, có lẻ chính vì thế mà ông Trùm mới không ưa Phrêđô . Vốn là một người thủ cựu , rất ghét các chuyện tình ái lăng nhăng , nên những trò của Phrêđô là không thể chấp nhận được đối với ông . Việc nó động cỡn nhảy hai con một lúc ông còn coi là chuyện hư hỏng , chứ để một thằng như Mau Grin hạ nhục trước đám đông thì quá lắm . Hỏi còn đâu danh dự của gia đình Côrleône nữa ? Như vậy là đã rõ tại sao ông Trùm lại ghét Phrêđô thậm tệ đến vậy .

Maicơn đứng dậy , lên tiếng với vẻ rõ ràng là cố ý tống khách :

– Mai tôi phải về Niu York sớm . Vậy anh nên suy nghĩ về chuyện giá cả …

Mau Grin gầm lên :

– Đồ chó đẻ, các người tưởng dễ xỏ mũi tao như vậy sao ? Tao có bị tùng xẻo thì cũng phải khối đứa đi theo . Tao sẽ lên Niu York , đích thân nói chuyện thẳng với ông Trùm .

Phrêđô lo lắng nói với Tôm Haghen :

– Tôm, anh là cố vấn (consigliori) , anh về nói với bố tôi, giải thích cho ông rõ …

Ngay tức khác, dường như với một luồng gió lạnh buốt thổi qua , Maicơn Côrleône để lộ bộ mặt thật của mình :

– Ông Trùm hiện nay coi như đã nghỉ hưu . Mọi công việc của gia đình chủ yếu do tôi quyết định . Tôi đã cho Tôm thôi giữ chức cố vấn (consigliori) . Từ nay Tôm chỉ phụ trách các vấn đề liên quan đến pháp lý ; vài tháng nữa Tôm sẽ đưa vợ con xuống Las Vegas , và bắt đầu làm việc ở đây với tư cách cố vấn pháp luật riêng của tôi . Vì vậy , ai có việc gì cần , cứ nói thẳng với tôi .

Không ai lên tiếng đáp lại . Maicơn lạnh lùng nói tiếp :

– Phrêđô , tôi quý mến anh vì anh là anh ruột tôi Anh đừng có dại dột theo người ngoài để đi ngược lại quyền lợi gia đình một lần nữa . Tôi sẽ bỏ qua chuyện trước đây , không nói lại với bố … Còn anh, Mau Grin, anh không nên đối xử như vậy với những người đã giúp đỡ anh . Thật sự tôi xuống đây không phải để hiếp đáp gì anh , mà chỉ muốn giúp anh một lối thoát . Nếu anh không thèm nhờ đến sự giúp đỡ của tôi thì tuỳ anh . Tôi không còn gì để nói thêm nữa .

Haghen đứng lên, bước đến bên cửa, mở ra . Không bắt tay chào hỏi, Phrêđô và Mau Grin bước ra khỏi phòng .

Sáng hôm sau, Phrêđô thông báo cho Maicơn biết quyết định của Mau Grin : hắn nhất định không bán số cổ phần của mình với bất cứ giá nào . Maicơn nhún vai, rồi nói với Phrêđô :

– Trước khi về, tôi muốn gặp Ninô .

Trong phòng của Ninô , Maicơn gạp Giônni Phôntêin đang ngồi ăn sáng trên chiếc đi văng có gối đầu . Tấm màn che dẫn vào buồng ngủ khép kín : bác sĩ đang khám bệnh trong đó . Một lát sau Giulơ Xêgan bước ra . Maicơn sửng sốt trước vẻ ngoài của Ninô – cả người y như sắp tan vữa ra . Hai con mắt đờ đẫn , miệng chảy xệ , dường như các cơ bắp trên mặt đã bị nhão ra hết . Maicơn ngồi xuống cạnh giường , nói chuyện thăm hỏi khoảng năm phút . Khi chuẩn bị ra về, Maicơn hỏi :

– Anh có gì muốn nhắn với bố tôi không , Ninô ? Ông cụ cứ hỏi thăm anh luôn đấy .

Ninô mỉm cười , trong một thoáng trở lại con người thủa trước :

– Nói với ông cụ rằng tôi sắp chết . Rằng cái nghề ca kịch này là một nghề nguy hiểm . Nguy hiểm hơn cả nghề nhập khẩu dầu ôliu …

– Rồi anh sẽ khỏi thôi , – Maicơn nói. – Gia đình có gì giúp được anh cứ cho tôi biết .

Ninô lắc đầu :

– Chẳng có quái gì đâu .

Maicơn từ biệt rồi ra về . Phrêđô đưa em trai và đoàn hộ tống ra sân bay . Khi đã cùng Tôm Haghen ngồi vào chỗ bay , Maicơn quay sang hỏi gã vệ sĩ :

– Thế nào, Anbert, anh đã chụp xong hình Mau Grin chưa ?

Anhbert Nêri gõ gõ tay lên trán mình :

– Đã chụp , in , tráng và đánh số hẳn hoi trong này rồi .