Bay qua Khúc Cạn
Khi Frodo tỉnh dậy, ông thấy mình vẫn còn nắm chặt chiếc Nhẫn một cách tuyệt vọng. Ông đang nằm bên ngọn lửa, lúc này đã được vun cao và cháy sáng rực rỡ. Ba người bạn đồng hành của ông đang cúi xuống bên ông. “Chuyện gì đã xảy ra? Ông vua nhợt nhạt ấy là ai?” ông hỏi như điên dại. Họ quá vui mừng khi nghe tiếng của ông đến nỗi không trả lời trong một lúc; hoặc có thể là họ chẳng hiểu ông hỏi gì. Cuối cùng, qua Sam ông biết được là họ chẳng thấy gì ngoài những bóng đen mờ ảo đang tiến về phía họ. Bất thình lình Sam hoảng hốt khi thấy rằng chủ mình đã biến mất; và ngay lúc đó một bóng đen ào về phía anh, và anh ngã ra. Anh nghe thấy giọng của Frodo, nhưng có vẻ như nó vang đến từ một khoảng cách xa, hoặc từ dưới lòng đất, đang vọng lên những từ kỳ lạ. Họ không thấy gì hơn, cho đến khi họ vấp qua cơ thể của Frodo, đang nằm như đã chết rồi, mặt úp xuống bãi cỏ, thanh gươm nằm ở dưới ông. Người Sải Bước ra lệnh cho họ đỡ ông lên và đặt ông nằm bên cạnh đống lửa, rồi ông ta biến đi đâu mất. Và một khoảng thời gian dài đã trôi qua.
Sam rõ ràng là đã bắt đầu nghi ngờ về Người Sải Bước; nhưng trong khi họ đang nói chuyện thì ông đã trở về, thình lình hiện ra từ bóng tối. Họ giật mình, Sam rút gươm và đứng trước Frodo; nhưng Người Sải Bước nhanh chóng quỳ một chân xuống.
“Tôi không phải là một Kỵ Sĩ Đen, Sam ạ,” ông dịu dàng nói, “hay là một bọn với chúng. Tôi đã thử cố khám phá sự di chuyển của chúng; nhưng tôi không tìm thấy gì hết. Tôi không thể nghĩ được vì sao chúng lại bỏ đi và không tấn công trở lại. Nhưng không hề có cảm giác gì về sự hiện hữu của chúng ở bất kỳ đâu gần đây.”
Khi ông nghe thấy những gì Frodo kể lại, ông trở nên vô cùng tập trung, rồi ông lắc đầu và thở dài. Rồi ông ra lệnh cho Pippin và Merry đun càng nhiều nước nóng càng tốt trong những cái ấm nhỏ, và dùng nó để rửa vết thương.
“Giữ cho lửa cháy đều, và giữ cho Frodo ấm!” ông nói. Rồi ông đứng dậy và bước đi, và nói với Sam. “Tôi nghĩ là lúc này tôi đã hiểu rõ hơn,” ông khẽ giọng nói, “Có vẻ như chỉ có năm kẻ thù. Vì sao tất cả bọn chúng chưa đến đây, tôi không biết; nhưng tôi không nghĩ là chúng chờ đợi sự kháng cự. Chúng đã rút lui vì vấn đề thời gian. Nhưng không xa đây, tôi sợ là thế. Chúng sẽ trở lại vào một đêm khác, nếu chúng ta không thể trốn thoát. Chúng có thể chỉ đợi, bởi vì chúng nghĩ rằng mục tiêu của chúng đã gần như hoàn thành, và chiếc Nhẫn không thể bay đi đâu xa. Sam ạ, tôi sợ rằng chúng tin rằng chủ của anh đã bị một vết thương chết người sẽ khuất phục ông ấy theo ý muốn của chúng. Chúng ta sẽ thấy!” Sam nấc lên đầy lệ. “Đừng tuyệt vọng!” Người Sải Bước nói. “Bây giờ thì anh phải tin tôi. Frodo của anh được làm bằng những chất liệu cứng rắn hơn là tôi đoán, cho dù Gandalf đã nói thế. Ông ta đã không bị giết, và tôi nghĩ rằng ông ta kháng cự lại sức mạnh ma quỷ của vết thương lâu hơn các kẻ thù của ông mong đợi. Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp đỡ và chữa cho ông ta. Hãy bảo vệ ông ấy cho tốt, trong khi tôi đang đi!” Ông vội vã lao đi và biến mất vào bóng tối.
Frodo ngủ gà ngủ gật, cho dù vết thương của ông đang phục hồi chậm chạp, và một cơn lạnh chết người đang lan tỏa từ vai ông xuống tay và sườn. Các bạn của ông quan sát ông, làm ấm cho ông, và rửa vết thương cho ông. Đêm chậm chạp trôi đi trong mỏi mệt. Bình minh đã hiện ra trên bầu trời, và thung lũng đang phủ đầy ánh sáng xám, khi mà Người Sải Bước cuối cùng đã trở lại.
“Nhìn này!” ông kêu lên; và ông khom người nhấc lên từ mặt đất một cái áo khoác đen nằm ẩn trong bóng tối. Phía trên nó một foot có một đường viền bị chém rách. “Đó là nhát gươm của Frodo,” ông nói. “Tôi sợ là nó chỉ làm cho kẻ thù của ông bị thương,; bởi vì nó không gây ra tác hại gì, những tất cả những đường gươm gây ra vết đâm này là vị Vua khủng khiếp của chúng. Cái tên của hắn càng khủng khiếp hơn hữa, Elbereth.”
“Và khủng khiếp hơn nữa với Frodo là cái này!” ông lại cúi xuống và nhấc lên một con dao dài mỏng. Ánh sáng lạnh tỏa ra bên trong nó. Khi Người Sải Bước nâng nó lên họ thấy gần cuối lưỡi của nó có một vết khía và một điểm bị bẻ gãy. Nhưng thậm chí khi ông đưa nó lên trong ánh sáng, họ vẫn nhìn nó đầy kinh hãi, bởi vì lưỡi gươm dường như đang tan chảy, và biến mất như một làn khói trong không khí, chỉ còn để lại cái chuôi trên tay Người Sải Bước. “Trời ơi!” ông kêu lên. “Đó chính là lưỡi dao bị nguyền đã gây ra vết thương. Bây giờ còn rất hiếm kỹ năng có thể dùng để chữa lành lại được những vết thương từ những thứ vũ khí ma quỷ này. Nhưng tôi sẽ làm tất cả những gì tôi có thể.”
Ông ngồi xuống trên nền đất, và đặt cái chuôi dao găm trên đầu gối mình, rồi ông hát vang chậm rãi một bài hát bằng một thứ ngôn ngữ cổ. Rồi ông đặt nó sang một bên, ông quay sang Frodo và nói bằng những lời nhẹ nhàng mà những người khác không thể nghe được. Từ một cái túi nhỏ ở thắt lưng, ông rút ra những cái lá dài.
“Những cái lá này,” ông nói, “tôi đã đi khá xa để tìm; vì cái cây này không mọc trên những ngọn đồi trọc; mà từ những bụi cây ở xa phía nam của Con Đường. Tôi tìm thấy nó trong bóng tối bởi mùi của những chiếc lá của nó.” Ông chà nát một chiếc lá trong những ngón tay của mình, và nó tỏa ra một mùi thơm ngọt và hăng. “May mắn là tôi có thể tìm được nó, bởi vì nó là một dược thảo mà Con Người ở phía Tây đã mang đến cho Thế Giới Giữa. Họ đặt tên cho nó là Athelas, bây giờ thì nó mọc rải rác và chỉ có ở những nơi gần chỗ của họ ở hoặc cắm trại vào ngày xưa; và ở phương Bắc thì không ai biết nó, ngoại trừ những ai đã đi vào Hoang Dã. Nó có những tính năng vĩ đại, nhưng với một vết thương như thế này thì khả năng cứu chữa của nó là rất nhỏ.”
Ông ném nắm lá vào nước sôi và rửa vết thương trên vai Frodo. Mùi của hơi nước thật dễ chịu, và những ai không bị thương đều cảm thấy tâm hồn mình trở nên tĩnh lặng và thoải mái. Loài dược thảo nào cũng có chút tác dụng với vết thương, vì Frodo cảm thấy vết thương và cả cảm giác giá buốt đang dịu đi ở bên sườn mình; nhưng tay ông vẫn chưa trở lại với sự sống, và ông không thể nâng lên hay dùng lại bàn tay mình. Ông vô cùng hối hận về sự ngu dốt của mình, và trách mắng mình thậm tệ về sự thiếu ý chí; bởi vì bây giờ ông đã nhận thức rằng khi đeo chiếc Nhẫn vào ông đã không tuân theo ước muốn của chính mình mà theo lệnh của kẻ thù. Ông tự hỏi là mình có phải chịu tàn tật vĩnh viễn không, và bây giờ làm sao họ có thể tiếp tục cuộc hành trình. Ông cảm thấy quá yếu không thể đứng dậy nỗi.
Những người khác thảo luận về chính vấn đề này. Họ nhanh chóng quyết định rằng phải rời khỏi Weathertop càng sớm càng tốt. “Bây giờ tôi nghĩ rằng,” Người Sải Bước nói, “kẻ thù sẽ quan sát nơi suốt mấy ngày qua. Nếu Gandalf đã từng đến đây, thì ông hẳn phải rồi đi, và ông sẽ không trở lại. Dù thế nào thì khi đêm xuống chúng ta sẽ ở trong một tình thế vô cùng nguy hiểm từ cuộc tấn công đêm qua, và chúng ta khó mà gặp mối nguy hiểm nào hơn dù đi bấy kỳ đâu.”
Ngay khi trời đã sáng rõ, họ vội vã ăn và đóng gói hành lý. Frodo không thể đi, nên họ chia số hành lý thành bốn phần lớn hơn, và đặt Frodo lên con ngựa lùn. Trong vài ngày gần đây thì tình trạng của con vật tội nghiệp này đã cải thiện tuyệt vời; và có vẻ như nó đã béo hơn và khoẻ hoen, và bắt đầu tỏ ra quyến luyến những người chủ mới, đặc biệt là Sam. Sự đối xử của Bill Đầy Dương Xỉ hẳn là rất tệ và cuộc hành trình vào nơi hoang dã thế này hẳn là tốt hơn nhiều so với cuộc sống trước đây của nó.
Họ bắt đầu khởi hành về phía nam. Điều này có thể nghĩa là băng qua Con Đường, nhưng nó là con đường nhanh nhất để đến những nơi nhiều rừng hơn. Và họ cần chất đốt; vì Người Sải Bước nói rằng Frodo cần phải được giữ ấm, đặc biệt là về đêm, trong khi lửa sẽ bảo vệ tất cả họ. Đó cũng là kế hoạch của ông để làm ngắn cuộc hành bằng cách cắt ngang cái vòng lặp lớn của Con Đường: từ phía đông đằng sau Weathertop nó đổi hướng và rẽ một hướng rất rộng về phía bắc.
Họ chậm chạp và cẩn thận vòng về những vách đá ở tây nam ngọn đồi, và tiến đi một lúc bên lề Con Đường. Không có dấu hiệu của các Kỵ Sĩ. Nhưng thậm chí khi họ đang vội vã băng qua họ vẫn nghe từ phía xa có hai tiếng la: một giọng lạnh giá cất tiếng gọi và một giọng lạnh giá trả lời. Họ rùng mình và tiến tới trước, và tiến vào những bụi rậm ở phía trước. Vùng đất phía trước họ dốc về hướng nam, nhưng nó rất hoang dã và không có đường xá gì cả; những bụi rậm và những thân cây cằn cỗi trong những lối đi dày với những khoảng trống cằn cỗi nằm giữa. Cỏ thì ít, khô cằn và xám xịt; những chiếc lá trên các bụi cây thì phai màu và rơi rụng. Đó là một vùng đất không niềm vui, và cuộc hành trình của họ thì chậm chạp và u ám. Họ nói chuyện rất ít khi họ lê bước đi. Tim Frodo đầy đau buồn khi ông quan sát họ đi cạnh ông, đầu cúi xuống và lưng họ oằn lên vì hành lý. Thậm chí Người Sải Bước cũng dường như mệt mỏi và nặng nề.
Trước khi ngày đi bộ đầu tiên chấm dứt thì vết thương của Frodo lại bắt đầu đau trở lại, nhưng ông không nói gì về chuyện này suốt một lúc lâu. Bốn ngày trôi qua mà không có sự thay đổi gì nhiều về nền đất hay phong cảnh, ngoại trừ việc phía sau họ Weathertop đang chậm chạp chìm dần, và phía trước họ thì những ngọn núi phía xa có vẻ gần hơn một chút. Nhưng từ đó đến nay họ vẫn không thấy hay không nghe những tiếng kêu chứng tỏ kẻ thù đang đánh dấu đường hay đang đuổi theo họ. Họ rất sợ những giờ buổi tối, và cắt cử từng đôi canh gác trong đêm, chờ đợi để thấy những bóng đen lén lút xuất hiện bất kỳ lúc nào trong màn đêm sám, được chiếu sáng lờ mờ bởi ánh trăng sau màn mây; nhưng họ không thấy gì, và không nghe thấy gì ngoài tiếng những chiếc lá và cỏ quắt queo. Họ chưa hề có cảm giác về sự hiện hữu ma quỷ đã âp đến họ trước cuộc tấn công trong thung lũng. Có vẻ như đang tràn trề hy vọng rằng các Kỵ Sĩ đã lại lạc lối họ. Có thể chúng đang chờ đợi để thực hiện một cuộc phục kích ở vùng đất hẹp chăng?
Đến cuối ngày thứ năm thì vùng đất bằng đầu được nâng dần lên ra khỏi vùng thung lũng cạn rộng rãi mà họ đã đi xuống. Lúc này thì Người Sải Bước đã chuyển lối đi của họ về hướng Bắc, và đến ngày thứ sáu thì họ đã đến được đỉnh của một đường dốc dài thoai thoải, rồi họ thấy phía trước là cả mớ đồi gỗ lộn xộn. Từ xa phía dưới họ có thể thấy Con Đường đã uốn vòng qua chân những ngọn đồi; và ở phía phải của họ một con sông xám đang sáng mờ lên trong ánh mặt trời nhàn nhạt. Ở khoảng cách xa họ có thể thoáng thấy một con sông khác trong thung lũng đá nửa bị sương mù che phủ.
“Tôi sợ là chúng ta phải trở lại Con Đường một lúc,” Người Sải Bước nói. “Bây giờ chúng ta phải đến Con Sông Hoarwell, mà người Elves gọi là Mithêithl. Nó chảy dọc ra khỏi Ettenmoors, đổ lượn xuống phía bắc của Rivendell, và nhập vào dòng Nước To ở phía Nam. Sau đoạn đó thì một số người gọi là Lũ Xám. Đó là một con nước lớn trước khi nó đến được với Biển. Không có cách nào vượt qua nó từ dưới nguồn của nó ở Ettermoors, ngoài trừ Cây Cầu Cuối Cùng mà Con Đường băng qua.”
“Thế con sông kia mà chúng ta có thể thấy từ xa ở đấy là gì?” Merry hỏi.
“Đó là Nước To, Bruinen của Rivendell,” Người Sải Bước trả lời. “Con Đường chạy băng qua lề của những ngọn đồi suốt nhiều dặm từ Cây Cầu dẫn đến Khúc Cạn của Bruinen. nhưng tôi vẫn chưa nghĩ xem chúng ta sẽ băng qua dòng nước bằng cách nào. Từng con sông nối tiếp nhau! Chúng ta sẽ thật sự may mắn nếu Cây Cầu Cuối Cùng không chống lại chúng ta.”
Ngày hôm sau, vào lúc sáng sớm, họ lại đi xuống vùng biên giới của Con Đường. Sam và Người Sải Bước đi trước, nhưng họ không thấy dấu hiệu gì của bất kỳ người lữ khách hay kỵ sĩ nào. Dưới bóng tối của những ngọn đồi ở đây có chút nước mưa. Người Sải Bước cho rằng nó đã rơi xuống hai ngày trước đây, và đã làm trôi đi tất cả các dấu chân. Không có người cưỡi ngựa nào băng qua đây từ lúc đó, như những gì mà ông có thể thấy. Họ vội vã lao dọc đi hết tốc lực, và sau một vài dặm thì họ thấy Cây Cầu Cuối Cùng phía trước, ở dưới đỉnh của một đường dốc phẳng ngắn. Họ sợ phải thấy những bóng đen đợi sẵn ở đấy, nhưng họ không thấy gì. Người Sải Bước dẫn họ đến ẩn dưới một bụi cây ở bên Con Đường, trong khi ông đi về phía trước để thám hiểm.
Một lúc sau ông vội vã quay về. “Tôi không thấy dấu hiệu nào của kẻ thù,” ông nói, “và tôi không biết là điều này có ý nghĩa như thế nào. Nhưng tôi tìm thấy một thứ rất lạ.”
Ông chìa tay ra, và đưa ra một mẫu chây báu màu xanh nhạt. “Tôi thấy nó ở trong đám bùn giữa Cây Cầu,” ông nói. “Đó là beryl, một hòn đá của người Elf. Nó được đặt ở đó, hay chỉ vô tình rơi xuống, tôi không thể nói được; nhưng nó mang cho tôi hi vọng. Tôi sẽ dùng nó như một dấu hiệu rằng chúng ta có thể băng qua Cây Cầu; nhưng sau đó thì tôi không dám đến với Con Đường mà không có một dấu hiệu rõ hơn.”
Và họ lại tiếp tục đi ngay. Họ băng qua Cây Cầu một cách an toàn, chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng nước xoáy qua ba cổng vòm lớn. Đi một dặm nữa họ đi vào một khe núi dẫn về phía bắc xuyên qua những dãy đất dốc nằm ở phía trái Con Đường. Ở đấy Người Sải Bước rẽ sang một bên, và họ sớm thấy mình lạc trong một vùng mờ thẫm những thân cây tối tăm mọc đầy giữa chân của những ngọn đồi ủ rũ.
Các hobbit vui mừng khi được rời khỏi những vùng đất u ám và Con Đường nguy hiểm; nhưng vùng đất này có vẻ đe doạ và không thân thiện. Khi họ đi tiếp thì những ngọn đồi có vẻ được nâng dần lên. Đây đó trên những rẻo cao và chóp núi họ thoáng thấy những bức tường đá cổ đại, và những ngọp tháp bị hủy hoại: chúng có một vẻ rất đáng ngại. Frodo, người không phải đi bộ, có thời gian để nhìn về phía trước và nghi nghĩ. Ông nhớ lại câu chuyện của Bilbo về cuộc hành trình của ông và những ngọn tháp đầy đe doạ ở những ngọn đồi phía bắc Con Đường, trong làng quê gần với khu rừng Quỷ Khổng Lồ nơi mà cuộc phiêu lưu nghiêm trọng đầu tiên của ông đã xảy ra. Frodo đoán là rằng lúc này họ đang ở cùng một vùng đất, và tự hỏi không biết họ có vô tình băng qua gần nơi đó không.
“Ai sống trong vùng đất này?” ông hỏi. “Và ai đã dựng lên những ngọn tháp này?” Đây là vùng đất quỷ khổng lồ à?”
“Không!” Người Sải Bước nói. “Quỷ Khổng Lồ không biết xây dựng. Không ai sống ở vùng đất này cả. Con Người đã từng sống ở đây, trước đây rất lâu; nhưng hiện nay không còn nữa. Họ trở thành thành những con người độc ác, như truyền thuyết đã kể, vì họ đã ở dưới bóng tối của Angmar. Nhưng tất cả đã bị phá huỷ trong cuộc chiến tranh đã dẫn Vương quốc Phía Bắc đến sự kết liễu của nó. Nhưng lúc này thì những ngọn đồi đã quên lãng nó từ rất lâu, cho dù bóng tối vẫn còn nằm trên vùng đất.”
Ông đã biết về câu chuyện này ở đâu, nếu như tất cả các vùng đất đều vắng lặng và quên lãng?” Peregrin hỏi. “Chim chóc và muông thú không kể lại những câu chuyện này cho con cháu của chúng.”
“Người thừa kế của Elendil không quên lãng tất cả mọi chuyện trong quá khứ,” Người Sải Bước nói; “và còn nhiều thứ khác tôi không thể kể vẫn còn được nhớ ở Rivendell.” “Ông có thường đến Rivendell chứ?” Frodo nói. “Thường,” Người Sải Bước nói. “Tôi sống ở đấy một thời gian, và tôi vẫn thường về đó khi có thể. Trái tim của tôi ở đất, nhưng số phận của tôi không phải là ngồi nghỉ ngơi an bình, thậm chí trong những ngôi nhà yên ả ở Elrond.”
Lúc này những ngọn đồi bắt đầu vây lấy họ. Con Đường đằng sau họ dẫn đến Sông Bruinen, nhưng cả hai đều đã khuất khỏi tầm nhìn. Các lữ khách đi vào một thung lũng dài; hẹp, chẻ sâu, tối tăm và lặng lẽ. Cây cối với những gốc rễ già và chằng chịt treo rủ xuống các vách đá, và dồn lại đằng sau những vách dốc cao của rừng thông.
Các hobbit trở nên rất mệt mỏi. Họ đi rất chậm, bởi vì họ băng qua một vùng đất không đường xá, ngổn ngang cây ngã và đá vỡ. Khi có thể thì họ tránh phải leo để đỡ cho Frodo, và bởi vì thật sự rất khó để tìm một con đường dẫn lên khỏi những thung lũng hẹp. Họ đã trải qua hai ngày tại đây khi thời tiết bắt đầu ẩm ướt. Gió bắt đầu thổi mạnh ra khỏi phía Tây và rải nước xuống những vùng biển phía xa trên những cái đầu đen của những ngọn đồi trong những cơn mưa như trút nước. Đến hoàng hôn thì họ đã ướt đẫm, và buổi cắm trại của họ cực kỳ ảm đạm, vì họ không có thứ gì để đốt lửa cả. Ngày tiếp theo thì những ngọn đồi vẫn tiếp tục nhô lên cao hơn và dốc hơn phía trước họ, và họ bắt buộc phải quay sang phía bắc, ra khỏi lối đi của mình. Người Sải Bước có vẻ như bắt đầu lo lắng: họ đã ra khỏi Weathertop gần mười ngày, và số lương thực dự trữ của họ đã bắt đầu giảm đi nhiều. Trời vẫn tiếp tục mưa.
Đêm đó họ cắm trại trên một dãi đá với một bức tường đá phía sau, ở đấy có một cái hang cạn, một cái hốc nông ăn vào vách đá. Frodo không ngủ được. Cái lạnh và ẩm ướt khiến cho vết thương của ông càng đau hơn bao giờ hết, và sự đau nhức cùng với cảm giác lạnh khiếp khiến ông không thể ngủ. Ông nằm sấp, quay đi quay lại và lắng nghe một cách khiếp sợ những tiếng động trộm thầm của ban đêm: gió thổi trên các kẽ đá, nước nhỏ giọt, một vết nứt, tiếng rơi túc tắc thình lình của những hòn đá. Ông cảm thấy như các bóng đen đang tiến tới vây phủ lấy ông; nhưng khi ông ngôi dậy thì ông không thấy gì ngoài cái lưng của Người Sải Bước đang ngồi gù lên, nhả khói từ cái tẩu, và quan sát. Ông nằm xuống trở lại và chìm vào những giấc mơ khó chịu, trong đó ông đang đi trên cỏ trong ngôi vườn ở Quận của ông, nhưng có vẻ như nhạt nhoà và mơ hồ, không rõ ràng như những cái bóng đen cao lớn đang đứng nhìn xuống từ trên hàng rào.
Vào buổi sáng, ông thức dậy và thấy là mưa đã ngừng rơi. Những đám mây vẫn dày, nhưng chúng đang tan dần, và những khoảng trời xanh nhạt đã xuất hiện giữa chúng. Gió đang thổi trở lại. Họ không khởi hành sớm. Ngay sau bữa ăn sáng lạnh lẽo và đơn sơ, Người Sải Bước lại một mình bỏ đi, nói những người khác ở lại dưới bờ vách đá, cho đến khi ông quay lại. Ông leo lên, nếu ông có thể, và nhìn lại dãi đất.
Khi ông trở xuống thì ông không nói gì chắc chắn. “Chúng ta đã đi quá xa về phía bắc,” ông nói, “và chúng ta phải tìm một con đường nào đó để trở lại phía nam. Nếu chúng ta cứ tiếp tục thì chúng ta sẽ đi vào Ettendales nằm xa ở phía bắc của Rivendell. Đó là vùng đất của quỷ khổng lồ, và tôi không biết nhiều về nơi đó. Có thể là chúng ta sẽ tìm thấy đường qua và vòng đến Rivendell ở phía bắc; nhưng nó sẽ rất dài, vì tôi không biết đường, và bước chân của của chúng ta sẽ không đến nơi được. Vì vậy bằng cách nào đó chúng ta phải tìm cho được Khúc Cạn Bruinen.”
Trong phần còn lại của ngày họ bò lên những bờ đường đầy đá. Họ tìm thấy một lối đi nằm giữa hai ngọn đồi dẫn họ vào một thung lũng chạy về phía đông nam, hướng mà họ đang muốn đi; nhưng đến cuối ngày thì họ lại thấy con đường của mình lại bị chặn ngang bởi một mỏm đất cao; những cạnh tối của nó tương phản với bầu trời mẻ lởm chởm răng của một lưỡi cưa cùn. Họ phải lựa chọn giữa việc quay lại hoặc leo qua nó. Họ quyết định là thử leo lên trước, nhưng việc này cho thấy là rất khó khăn. Liền đó Frodo bắt buộc phải xuống ngựa và cố leo lên bằng chân. Thậm chí như thế họ cùng thường thấy khá tuyệt vọng để dẫn bọn ngựa lùn lên, hoặc thật sự tìm một con đường cho chúng, khi chúng đang chở nặng như thế. Ánh sáng đã gần như tắt, và tất cả họ đã kiệt sức, thì cuối cùng họ cũng đến được đỉnh. Họ leo vào một đoạn đèo yên ngựa nằm giữa hai điểm cao nhất, và vùng đất lại đổ xuống cheo leo trở lại, chỉ với một khoảng cách ngắn phía trước. Frodo đổ mình xuống, và nằm vật ra đất run rẩy. Tay ông chẳng còn sức sống, sườn và vai ông thì như có một cái móng vuốt lạnh giá đang bấu vào. Cây cối và vách đá chung quanh ông vẻ như đầy tối tăm và ảm đạm.