Frodo há hốc miệng rồi ngậm lại ngay. Cái nhìn ngạc nhiên của ông hài đến nỗi mọi người cười phá lên. “Ông bạn già Frodo thân mến!” Pippin nói. “Thế anh thật sự nghĩ là anh đã che mắt được tất cả chúng tôi đấy à? Anh không cẩn thận hay khôn ngoan được thế đâu! Rõ ràng là anh đã chuẩn bị để đi và nói lời chia tay với tất cả những nơi anh thường lui tới từ tháng Tư. Chúng tôi vẫn thường nghe anh lẩm bẩm: “Tôi không biết là mình có còn nhìn lại thung lũng này nữa không,” và những câu như thế. Và rồi anh giả vờ rằng anh hết tiền, và thật sự bán ngôi nhà Bag End thân yêu của anh cho nhà Sackville-Bagginses! Và rồi những lời nói thầm của ông Gandalf nữa.”
“Chúa ơi!” Frodo nói. “Tôi nghĩ là tôi đã cẩn thận và khôn ngoan rồi đấy chứ. Tôi không biết là ông Gandalf đã nói gì. Thế là cả Quận đều bàn tán về chuyến đi của tôi à?”
“Ồ không!” Merry nói. “Đừng lo về chuyện này! Tất nhiên là bí mật sẽ không thể giữ lâu được; nhưng vào lúc này thì tôi nghĩ là chỉ có những kẻ âm mưu bọn tôi biết thôi. Dù sao thì anh cũng phải nhớ là bọn tôi biết anh rất rõ, và rất quen thuộc với anh. Chúng tôi có thể thường xuyên đoán được anh đang nghĩ gì. Tôi cũng biết ông Bilbo nữa. Nói thật với anh, tôi đã quan sát anh rất kỹ từ khi ông ấy đi. Tôi nghĩ là sớm muộn gì anh cũng đi theo ông ấy; thật ra thì tôi ngỡ rằng anh đi sớm hơn nữa cơ, và gần đây thì chúng tôi đã bắt đầu lo lắng. Chúng tôi sợ rằng anh có thể thoát khỏi chúng tôi và thình lình đi mất, và lại cô độc như ông ấy. Cứ mỗi dịp xuân về chúng tôi lại phải mở trừng mắt ra, và bàn bạc với nhau rất nhiều. Anh không thể trốn thoát được dễ dàng thế đâu!”
“Nhưng tôi phải đi,” Frodo nói. “Chuyện này không thể tránh được, các bạn ạ. Chuyện này rất buồn với tất cả chúng ta, nhưng việc các bạn cố giữ tôi lại không có tác dụng gì cả. Do các bạn đã đoán được khá nhiều, thì xin hãy giúp tôi và đừng cản trở tôi nữa!”
“Anh không hiểu!” Pippin nói. “Anh phải đi – và vì thế chúng tôi cũng phải đi. Merry và tôi sẽ đi với anh. Sam là một người tuyệt vời, anh ta sẽ nhảy vào miệng một con rồng để cứu anh, nếu anh không hụt chân; nhưng anh sẽ cần nhiều hơn một bạn đồng hành trong chuyến phiêu lưu nguy hiểm của anh.”
“Hỡi những hobbit thân yêu nhất của tôi!” Frodo kêu lên, xúc động tận đáy lòng. “Nhưng tôi không thể cho phép mình làm thế. Tôi cũng đã quyết định điều này từ lâu rồi. Các anh nói đến nguy hiểm, nhưng các anh không hiểu hết đâu. Đây không phải là việc săn lùng kho báu, không phải là một chuyến du hành đến-rồi-trở-về. Tôi đang đi từ một mối nguy chết người sang một mối nguy chết người khác.”
“Tất nhiên là chúng tôi hiểu,” Merry cứng rắn nói. “Đó là lý do vì sao chúng tôi đã quyết định sẽ đi. Chúng tôi biết rằng chiếc Nhẫn không phải là một vấn đề để cười; nhưng chúng tôi sẽ làm tất cả sức mình để giúp anh chống lại Kẻ Thù.”
“Chiếc Nhẫn!” Frodo nói, lúc này thì ông hoàn toàn kinh ngạc.
“Phải, chiếc Nhẫn,” Merry nói, “Ông bạn hobbit già thân yêu, anh đã không chú ý đến tính tọc mạch của các bạn anh rồi. Tôi đã biết về sự tồn tại của chiếc Nhẫn hàng năm rồi – trước khi ông Bilbo ra đi, thật sự là thế; nhưng do ông ấy rõ ràng là xem nó như một bí mật, nên tôi giữ chuyện này trong đầu, cho đến khi âm mưu của chúng tôi thành hình. Tất nhiên là tôi không biết ông Bilbo nhiều như tôi biết anhl tôi còn khá trẻ, và ông ấy cũng cẩn thận hơn – nhưng ông ấy cũng không đủ cẩn thận. Nếu anh muốn biết trước tiên tôi đã tìm ra được điều đó như thế nào, thì tôi sẽ kể cho anh nghe.”
“Tiếp đi!” Frodo yếu ớt nói.
“Nhà Sackville-Bagginses đang suy sụp, như anh có thể đã chờ đợi. Một ngày nọ, một ngày trước Bữa Tiệc, tôi vô tình đang đi dọc trên đường thì tôi thấy ông Bilbo ở phía trước. Thình lình nhà Sackville-Bagginses xuất hiện từ phía xa, hướng đến phía chúng tôi. Ông Bilbo bước chậm lại, và rồi, nhanh như cắt, ông ấy biến mất tăm. Tôi sững sốt đến nổi tôi không còn tâm trí để lẩn đi theo một cách thông thường; nhưng tôi lao qua hàng rào và đi bộ dọc vào vùng đất bên trong. Tôi nhìn vào con đường, sau khi nhà Sackville-Bagginses đi qua, và nhìn thẳng về hướng ông Bilbo khi ông ấy thình lình xuất hiện trở lại. Tôi thấy một ánh vàng lóe lên khi ông ấy nhét cái gì đó trở vào túi quần dài.
“Sau đó tôi luôn để mắt trông chừng. Thật sự ra, tôi thú nhận rằng tôi đã dò thám. Nhưng anh phải công nhận rằng chuyện này rất kỳ thú và tôi chỉ mới tuổi thành niên. Tôi hẳn là người duy nhất ở Quận, ngoài anh ra, Frodo ạ, đã từng được đọc cuốn sách bí mật của ông già ấy.”
“Anh đã đọc cuốn sách của ông ấy à!” Frodo kêu lên. “Trời cao đất dày ơi! Không có gì có thể an toàn được sao?”
“Không quá an toàn, nên nói như thế,” Merry nói. “Nhưng tôi chỉ mới đọc thoáng qua, và rất khó làm được điều đó. Ông ấy không bao giờ để cuốn sách hớ hênh. Tôi tự hỏi nó là cái gì. Tôi phải tìm cách xem được nó lần nữa. Anh hiểu không, Frodo?”
“Không. Nó không còn ở Bag End nữa. Bác ấy đã mang nó đi rồi.”
“À, như tôi đã nói,” Merry tiếp tục. “Tôi giữ kín chuyện của mình, cho đến khi mùa Xuân, khi mọi việc trở nên nghiêm trọng. Thế là chúng tôi hình thành âm mưu của mình; và như chúng tôi cũng rất nghiêm trọng, có nghĩa là thật sự hành động, thì chúng tôi cũng không quá dè dặt. Anh không phải là một hạt dẻ dễ đập, và ông Gandalf thì lại còn tệ hơn nữa. Nhưng nếu như anh muốn được giới thiệu với đội trưởng đội điều tra của chúng tôi, thì tôi sẽ đưa anh ta ra.”
“Anh ta là ai?” Frodo nói, nhìn quanh, như thể ông chờ đợi một kẻ hung ác mang mặt nạ tiến ra từ tủ chén.
“Bước ra, Sam!” Merry nói; và Sam đứng thẳng dậy với một khuôn mặt đỏ bừng đến tận mang tại. “Đây chính là người thu thập tin tức của chúng tôi! Và anh ta đã thu thập được khá nhiều, tôi có thể nói với anh như vậy, trước khi cuối cùng anh ta cũng bị bắt gặp. Sau đó, tôi có thể nói, anh có vẻ như ràng buộc mình với lời cam kết và trở nên kín như bưng.”
“Sam!” Frodo la lên, cảm thấy sự kinh ngạc không thể nào đi xa hơn được nữa, và không thể biết được là ông đang giận dữ, vui thích, nhẹ nhõm hay chỉ đơn thuần là ngơ ngơ ngáo ngáo.
“Phải, thưa ngài!” Sam nói. “Xin ngài thứ lỗi, thưa ngài! Nhưng tôi muốn nói là việc này chẳng có hại gì cho ngài cả, thưa ngài Frodo, hay cho ông Gandalf. Ông ấy đã phần nào đoán ra, thưa ngài; và khi ngài nói là sẽ đi một mình, ông ấy nói không! hãy mang theo ai đó mà anh có thể tin tưởng.”
“Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có thể tin tưởng bất kỳ ai,” Frodo nói. Sam buồn rầu nhìn ông. “Điều này phụ thuộc vào tất cả những gì anh muốn,” Merry nói. “Anh có thể tin tưởng chúng tôi để cùng anh vào sinh ra tử – cho đến cái kết cục kinh hoàng sau cùng. Và anh có thể tin tưởng chúng tôi để giữ kín các bí mật của anh – kín hơn là anh giữ kín nó cho mình nữa. Nhưng anh không thể cho phép chúng tôi để cho anh đơn độc đương đầu với khó khăn, và ra đi mà không nói lời nào. Chúng ta là bạn, Frodo ạ. Dù sao đi nữa thì mọi chuyện đã như thế rồi. Chúng tôi đã biết phần lớn những gì Gandalf đã nói với anh. Chúng tôi đã biết khá nhiều về chiếc Nhẫn. Chúng tôi cũng đã sợ khiếp – nhưng chúng tôi sẽ đi với anh; hoặc là sẽ đi theo anh như những con chó săn.”
“Và, sau tất cả, thưa ngài,” Sam thêm vào, “ngài nên làm theo lời khuyên của những người Elves. Gildor nói rằng ngài nên tự nguyện làm theo chúng, và ngài không thể chối bỏ điều này.”
“Tôi không chối bỏ điều này,” Frodo nói, nhìn Sam, người đang nhăn răng ra cười. “Tôi không chối bỏ nó, nhưng tôi sẽ không bao giờ tin lại vào việc anh đang ngủ nữa, cho dù anh có ngáy hay không. Tôi sẽ đá anh thật mạnh để tin chắc nó.”
“Các anh là một lũ du thủ du thực dối trá!” ông nói, quay sang những người khác. “Nhưng xin Chúa ban phúc cho các anh!” ông phá lên cười, đứng dậy và vung tay. “Tôi chịu thua. Tôi sẽ làm theo lời khuyên của Gildor. Nếu mối nguy hiểm không quá tối tăm thì tôi đã nhảy múa vì vui mừng rồi. Dù vậy thì tôi cũng không thể không vui mừng, vui mừng hơn bất kỳ lúc nào trong một thời gian dài dần đầy. Vào tối nay tôi đã sợ khiếp.”
“Được lắm. Vậy coi như mọi chuyện đã xong. Ba ly chúc mừng cho Đội trưởng Frodo và các bạn!” họ la lên; và họ nhảy múa quanh ông. Merry và Pippin bắt đầu cất cao tiếng hát, mà có vẻ như họ đã chuẩn bị sẵn cho chuyện này.
Đó là một dạng của những bài hát của những người lùn để bắt đầu khởi hành chuyến phiêu lưu của Bilbo trước đây khá lâu, và với cùng một âm điệu:
Chúng ta từ giã lò sưỡi với mái nhà xưa
Mặc gió gào, mặc gầm thét tiếng mưa
Chúng ta phải đi trước lúc rạng đông
Vượt qua rừng, qua núi thẳm mênh mông
Đến Rivendell, nơi người Elves sinh sống
Đến những miền đất sương mù giăng thẳm
Qua đồng hoang, chúng ta rảo bước căm căm
Nào ai hay chúng ta sẽ đi đâu
Với kẻ thù trước mặt, với nỗi khiếp hoàng phía sau
Dưới trời sao, chúng ta lấy làm giường
Cho đến khi nỗi mệt của ta dần về kết cục
Chuyến đi đã hết, mục đích của ta đã thành
Chúng ta phải đi nhanh! Phải đi nhanh!
Chúng ta phải lên yên trước lúc rạng đông!
“Tốt lắm!” Frodo nói. “Nhưng trong trường hợp này sẽ có nhiều thứ phải làm trước khi chúng ta lên giường – dưới mái nhà này vào đêm nay với bất kỳ giá nào.”
“Ồ, thơ mộng thật!” Pippin nói. “Anh thật sự muốn bắt đầu trước lúc rạng đông thật à?”
“Tôi không biết,” Frodo nói. “Tôi sợ những tay Kỵ Sĩ Đen ấy, và tôi chắc là ở lại một nơi lâu thì sẽ không an toàn, đặc biệt là một nơi đã được mọi người biết đến. Gildor cũng khuyên tôi đừng đợi. Nhưng tôi rất muốn thấy ông Gandalf. Tôi có thể thấy là ngay cả Gildor cũng bối rối khi ông nghe thấy là Gandalf không hề xuất hiện. Nó thật sự vào hai chuyện? Các Kỵ Sĩ Đen sẽ đến Bucklebury vào lúc nào? Và chúng ta sẽ khởi hành vào lúc nào? Chúng ta sẽ cần chuẩn bị khá nhiều.”
“Câu trả lời là câu hỏi thứ hai,” Merry nói, “chúng ta có thể khởi hành trong một giờ. Tôi đã thật sự chuẩn bị mọi thứ. Có sáu con ngựa lùn ở trong chuồng ngoài đồng; đồ đạc và các dụng cụ đã được đóng gói, ngoại trừ vài bộ đồ thêm, và những món ăn dễ hỏng.”
“Có vẻ như là một âm mưu hoàn chỉnh đấy,” Frodo nói. “Nhưng còn về các Kỵ Sĩ Đen thì thế nào? Liệu đợi Gandalf ở đây một ngài thì có an toàn không?”
“Điều này phụ thuộc vào việc anh nghĩ các Kỵ Sĩ Đen có thể làm gì, nếu họ tìm thấy anh ở đây,” Merry trả lời. “Họ có thể đến đây vào lúc này, tất nhiên, nếu như họ không ngừng lại ở cổng Bắc, nơi Hàng Rào đổ xuống bờ sông, ngay phía bên Cầu. Những người bảo vệ cổng sẽ không cho họ qua vào ban đêm, cho dù họ có thể băng qua. Thậm chí là vào ban ngày tôi cũng nghĩ là họ sẽ không cho vào với bất kỳ giá nào cho đến khi họ có thông điệp từ Chủ Nhân Nhà – vì họ không thích vẻ ngoài của các Kỵ Sĩ Đen, và hẳn nhiên là sợ những người này. Nhưng, tất nhiên là Buckland không thể thể cầm cự là một cuộc tấn công quyết liệt lâu dài được. Và có thể là thậm chí vào buổi sáng này một Kỵ Sĩ Đen sẽ phóng đến và hỏi xem ông Baggins có qua đây không. Hầu như ai cũng biết là anh sẽ trở về sống ở Crickhollow.”
Frodo ngồi suy nghĩ một lúc. “Tôi đã quyết rồi,” cuối cùng ông nói. “Ngày mai tôi sẽ bắt đầu, ngay khi vừa có ánh sáng. Nhưng tôi sẽ không đi trên đường: đợi ở đây còn an toàn hơn là đi trên ấy. Nếu tôi đi qua cổng Bắc thì chuyến khởi hành của tôi sẽ được biết ngay, thay vì ít ra cũng giữ được bí mật nhiều ngày khi có thể được. Và hơn nữa, Cầu và Đường Đông gần bên đường biên hẳn nhiên là sẽ được canh chừng, dù có Kỵ Sĩ nào vào Buckland hay không. Chúng ta không biết được là họ có bao nhiêu người; nhưng ít nhất là hai, và còn có thể nhiều hơn nữa. Điều duy nhất có thể làm khởi hành từ một hướng không được mong đợi.”
“Nhưng điều này chỉ có thể là đi vào Khu Rừng Già!” Fredegar kinh hãi kêu lên. “Anh không thể nghĩ như vậy được. Nơi đó còn nguy hiểm hơn là các Kỵ Sĩ Đen nữa.”
“Không đâu,” Merry nói. Dù có vẻ liều lĩnh, nhưng tôi tin là Frodo đúng. Đó là cách duy nhất để có thể đi mà không bị ai theo giấu ngay. Nếu gặp may chúng ta có thể có được một sự khởi đầu lý tưởng.”
“Nhưng anh sẽ không có may mắn nào trong Khu Rừng Già hết,” Fredegar phản đối.”Chưa từng có ai gặp may ở đó cả. Anh sẽ bị lạc. Người ta không đi theo đường đó.”
“Ồ, họ đi chứ!” Merry nói. “Nhà Brandybuck thỉnh thoảng vẫn đi vào khi cao hứng. Chúng tôi có một lối đi riêng. Frodo đã đi một lần trước đây khá lâu. Tôi đã nhiều lần đi vào đó. Thường là ban ngày, tất nhiên, khi cây cối ngủ yên và hoàn toàn yên lặng.”
“Được rồi, cứ làm những gì mà các anh cho là tốt nhất!” Fredegar nói. “Tôi lo ngại về Khu Rừng Già hơn bất kỳ cái gì mà tôi đã biết.” những câu chuyện về nó là một cơn ác mộng; nhưng ý kiến của tôi thì nhẹ ký lắm, khi mà tôi không tham gia vào cuộc hành trình này. Tôi vẫn rất vui nếu có ai đó dừng lại đằng sau để nói cho ông Gandalf biết các anh đã làm gì khi ông ấy xuất hiện, tôi tin là ông ấy sẽ đến ngay thôi.”
Vốn vẫn yêu mến Frodo, Bolger Béo không muốn rời khỏi Quận, hay muốn xem những gì bên ngoài nó. Gia đình của ông đến từ Earthfarthing, từ Budgeord, chính xác là ở Bridgefiels, nhưng ông chưa bao giờ ra khỏi Cầu Rượu Mạnh cả. Phần việc của ông, theo những kế hoạch ban đầu của âm mưu, là ở lại phía sau để xử lý những kẻ tọc mạch, để giả vờ càng lâu càng tốt rằng ngài Baggins vẫn còn sống ở Crickhollow. Ông thậm chí mang theo một số quần áo cũ của Frodo để giúp ông đóng trọn vai. Họ không nghĩ nhiều đến những mối nguy có thể có.
“Tuyệt vời!” Frodo nói, khi ông hiểu được kế hoạch. “Nếu không thì chúng ta không thể để lại bất kỳ thông điệp nào cho ông Gandalf được. Tôi không biết là cái đám Kỵ Sĩ ấy có đọc được hay không, nhưng tất nhiên là tôi không nên mạo hiểm viết thư lại, đề phòng họ vào lùng sục trong nhà. Nhưng nếu bác Béo sẵn lòng thì tôi tin chắc là ông Gandalf sẽ biết được đường mà chúng ta đã chọn. Tôi sẽ đi vào Khu Rừng Già ngay bắt đầu ngày mai.”
“À, cứ thế,” Pippin nói. “Tính lại thì tôi vẫn thích phần việc của chúng ta hơn ông Béo – đợi ở đây cho đến khi bọn Kỵ Sĩ Đen đến.”
“Đợi đến khi anh yên ổn trong Rừng đã,” Fredegar nói. “Rồi anh sẽ ước gì là được trở lại đây với tôi trước giờ này ngày mai.”
“Không việc gì phải tranh cãi nữa,” Merry nói. “Chúng ta sẽ phải sắp xếp lại và kết thúc việc đóng gói trước khi lên giường. Tôi sẽ gọi tất cả các anh dậy trước rạng đông.”
Khi cuối cùng cũng lên giường, Frodo không thể ngủ được suốt một lúc. Chân của ông đau nhừ. Ông vui mừng vì sẽ được cưỡi ngựa vào sáng mai. Cuối cùng thì ông chìm vào một giấc mộng chập chờn, trong đó có vẻ như ông đang nhìn ra một cửa sổ cao phía trên một vùng đầy cây cối chằng chịt. Phía bên dưới dọc theo các gốc cây là một tiếng những con vật đang bò và đánh hơi. Ông cảm thấy chắc chắn rằng sớm muộn gì chúng cũng sẽ ngửi thấy ông.
Rồi ông nghe thấy một tiếng động ở phía xa. Đầu tiên ông nghĩ rằng đó là một cơn gió mạnh thổi qua những đám lá cây. Rồi ông biết rằng đó không phải là lá, mà là âm thanh của Biển ở phía xa, một âm thanh mà ông chưa bao giờ nghe thấy khi tỉnh giấc, cho dù nó vẫn thường quấy nhiễu ông trong những giấc mộng. Thình lình ông thấy mình đã đi ra khoảng không rộng mở. Không có cây cối gì cả. Ông đang ở trên một cây thạch nam tối đen, và có một mùi lạ trong không khí. Nhìn lên trên, ông thấy trước mặt mình là một cái tháp cao trắng toát, đứng đơn độc trên một chóp cao. Một niềm mong ước sôi sục thôi thúc ông leo lên ngọn tháp ấy để nhìn thấy Biển. Ông bắt đầu trèo lên chóp núi hướng về phía ngọn tháp: rồi thình lình một luồng sáng cắt ngang bầu trời, và một tiếng sét vang lên.