Thế là tất cả một trăm bốn mươi bốn vị khách đều chờ đợi một bữa tiệc tuyệt vời; cho dù họ có vẻ sợ khiếp bài diễn văn sau bữa tối của ông chủ nhà (một món không thể tránh được). Ông có trách nhiệm kéo dài lê thê cái mà ông gọi là thơ, và đôi khi, sau vài cốc, lại bắt đầu bóng gió đến những cuộc phiêu lưu buồn cười của chuyến du hành bí ẩn của ông. Những vị khác đã không thất vọng: họ đã có một bữa tiệc rất tuyệt vời, đúng ra nó là một buổi giải trí mê mải: dồi dào, thừa thãi, phong phú và kéo dài. Việc mua gom thức ăn gần như chẳng thu được gì trong những tuần tiếp theo khắp cả quận; nhưng khi việc cung cấp thực phẩm của Bilbo đã vét cạn kho dự trữ của phần lớn các kho hàng, hầm rượu và nhà kho hàng dặm quanh đó, thì điều này không còn là vấn đề lớn.
Sau bữa tiệc (đại loại thế) thì đến Bài Diễn Văn. Tuy nhiên phần lớn khách khứa bây giờ đã có được tâm trạng dung thứ, ở một trạng thái vui vẻ mà họ gọi là “lấp đầy các góc.” Họ nhâm nhi thứ đồ uống ưa thích của mình, nhấm nháp những món ăn ưa thích, và nỗi sợ hãi của họ đã bị quên lãng. Họ đã chuẩn bị để nghe tất cả mọi thứ, và để hoan hô ở mỗi lúc ngừng.
“Mọi người thân mến,” Bilbo bắt đầu, đứng lên từ chỗ của mình. “Hãy nghe! Hãy nghe! Hãy nghe!” họ la lên, và tiếp tục lặp đi lặp lại thành một đoạn điệp khúc, có vẻ như chống lại việc làm theo lời đề nghị của chính họ. Bilbo rời khỏi chỗ của mình, đi tới đứng trên một cái ghế dưới một cái cây rực rỡ. Ánh sáng của những cái đèn lồng tỏa xuống khuôn mặt rạng rỡ của ông, những cái nút vàng sáng lên trên cái áo lụa thêu của ông. Tất cả họ có thể thấy ông đang đứng, vung vẫy một tay trong không khí, tay kia nhét trong cái túi quần dài.
“Các bạn Bagginses và Boffins thân mến của tôi”, ông lại bắt đầu; và các bạn Tooks và Brandybucks của tôi, và các bạn Grubbs, và Chubbs, và Burrowses, và Hornblowers, và Bolgers, Bracegirdles, Goodbodies, Brockhouses and Proudfoots.”
“ProudFEET!” một người hobbit già la lên từ phía sau cái nhà rạp. Tên của ông ta, tất nhiên là Proudfoot, và rất có tiếng tăm; chân của ông rất lớn, rậm đầy lông lá một cách đặc biệt, và cả hai cái chân đó đang đều ở trên bàn.
“Proudfoots,” Bilbo lặp lại, “Và cũng với những người bạn tốt Sackville-Bagginses của tôi mà tôi rất chào mừng họ cuối cùng cũng đã trở lại Bag End. Hôm nay là ngày sinh thứ một trăm mười một của tôi: Hôm nay tôi một trăm mười một tuổi!”
“Hurray! Hurray! Nhiều Niềm Vui Sẽ Trở Lại!” họ thét lên, và họ vỗ thình thịch vui vẻ trên những cái bàn. Bilbo đã làm rất tuyệt. Đó là cái mà họ thích: ngắn và rõ.
“Tôi hi vọng tất cả các vị đều hài lòng như tôi đây.” Nhiều tiếng hoan hô long trời lở đất. Những tiếng thét Đúng (và Không). Những tiếng trumpet và tù và, kèn túi và sáo, và những nhạc cụ khác vang lên. Đó là, như đã nói, những món quà của bọn trẻ hobbit. Hàng trăm nhạc cụ ầm ĩ đã được kéo ra. Phần lớn bọn chúng đều có khắc chữ DALE; vốn không được phổ biến trong phần lớn người hobbit, nhưng họ đều đồng ý rằng chúng là những nhạc cụ tuyệt vời. Chúng là những nhạc cụ, nhỏ nhưng được chế tạo tuyệt hảo và phát ra những âm thanh say đắm. Thật sự ra, tại một góc của một số cô cậu Took và Brandybuck nhỏ, họ cho rằng Bác Bilbo đã nói xong (do ông đã nói gần như tất cả những gì cần thiết), nên chúng ứng khẩu luôn một bài hoà nhạc, và bắt đầu một giai điệu khiêu vũ vui vẻ. Thầy Everard Took và Cô Melilot Brandybuck đứng lên bàn với những cái chuông trong tai bắt đầu nhảy điệu Springle-ring: một điệu nhảy dễ thương, nhưng có phần sôi động.
Nhưng Bilbo chưa kết thúc. Tóm lấy một cái tù và từ một cậu trẻ hơn bên cạnh, ông thổi lên ba tiếng lớn. Những tiếng động ngưng bặt. “Tôi sẽ không giữ các bạn lâu,” ông nói. Những tiếng hoan hô vang ầm lên. “Tôi đã gọi tất cả các bạn đến đây với một Mục Đích.” Có điều gì đó trong cách nói của ông tạo nên một ấn tượng. Gần như tất cả đều im lặng, một vài người Took vểnh tai lên. “Thật sự, có Ba Mục Đích! Trước tiên, để nói với các bạn rằng tôi vô cùng yêu mến tất cả các bạn, và một trăm mười một năm là một khoảng thời gian quá ngắn để sống giữa những người hobbit tuyệt vời và đáng kính trọng như vậy.” Những tiếng hoan hô bộc phát vang rền.
“Thứ hai, là để mừng sinh nhật của tôi.” Những tiếng hoan hô lại vang lên. “Tôi phải nên nói thế này: sinh nhật CỦA CHÚNG TÔI. Tất nhiên, vì đây cũng là sinh nhật của người thừa kế và cháu của tôi, Frodo. Nó đã đủ tuổi và hôm nay nó sẽ nhận quyền thừa kế của mình.” Và người lớn vỗ tay chiếu lệ; và những người nhỏ thì hét vang “Frodo! Frodo! Anh Frodo dễ thương.” Nhà Sackville-Bagginses quắc mắt cáu kỉnh, tự hỏi cái chuyện “nhận quyền thừa kế của mình” có nghĩa là gì. “Hôm nay chúng ta có một trăm bốn mươi bốn người. Con số này được chọn để tương xứng với một con số đặc biệt: một Gross, nếu như tôi có thể dùng cách diễn đạt này.” Không có lời hoan hô nào. Điều này quá kỳ lạ. Nhiều người trong số khách của ông, và đặc biệt là nhà Sackville-Bagginses, cảm thấy bị xúc phạm, họ cảm thấy chắc chắn là họ đã được yêu cầu đến cho đủ số, giống như những món hàng trong một gói hàng. “Một Gross! Một sự diễn đạt khiếm nhã.”
“Việc này cũng là, nếu như tôi có thể được cho phép được trở lại với lịch sử cổ đại, là dịp kỷ niệm ngày tôi đến trên những thùng rượu ở Esgaroth ở Hồ Dài; cho dù rõ ràng là ngày sinh của tôi đã làm trí nhớ tôi quên lãng đi trong dịp này. Toi lúc ấy chỉ mới năm mươi mốt tuổi, và ở tuổi đó thì ngày sinh không quan trọng lắm. Tuy nhiên buổi tiệc lớn rất tráng lệ cho dù tôi đã lạnh cóng vào lúc đó, tôi còn nhớ thế, và chỉ có thể nói là “Kám ơng kác pạn nhìu.” Bây giờ thì tôi đã có thể lặp lại một cách chính xác: Cám ơn các bạn nhiều vì đã đến chia vui tại bữa tiệc nhỏ của tôi.” Sự im lặng vẫn dằng dai. Tất cả họ đều sợ rằng một bài hát hoặc một bài thơ nào đó sắp xảy ra đến nơi; và họ đã phát chán. Vì sao mà ông lại không ngừng lời để mọi người uống mừng sức khỏe ông chứ? Nhưng Bilbo không hát hay ngâm thơ. Ông ngừng lại một lúc.
“Thứ ba và cuối cùng,” ông nói, “Tôi muốn có một SỰ CÔNG BỐ.” Ông nói những lời cuối cùng này lớn và đột ngột đến nỗi mọi người ngồi thẳng cả dậy. “Tôi rất tiếc phải công bố rằng – cho dù, như tôi đã nói, một trăm mười một năm là một quảng thời gian quá ngắn để sống giữa các vị – điều này là CHẤM DỨT. Tôi sẽ đi. Tôi sẽ rời khỏi đây NGAY BÂY GIỜ. TẠM BIỆT!”
Ông bước xuống và biến mất. Có một luồng sáng bùng lên, và tất cả những người khách đều loá mắt. Khi họ mở mắt ra thì không còn thấy Bilbo đâu nữa. Một trăm bốn mươi bốn hobbit sửng sốt ngồi phịch xuống mà không nói được gì. Ông Odo Proudfoot già nhấc chân khỏi bàn và nện xuống đất. Rồi một sự im lặng chết chóc diễn ra, cho đến khi, thình lình, sau nhiều hơi thở sâu, mỗi người Baggins, Boffin, Took, Brandybuck, Grubb, Chubb, Burrows, Bolger, Bracegirdle, Brockhouse, Goodbody, Hornblower, và Proudfoot đều bắt đầu nói cùng lúc.
Nói chung ai nấy đều đồng ý là trò đùa này chẳng hay ho gì, và cần thêm nhiều thức ăn và nước uống nữa để chữa cho khách khứa khỏi sốc và bực mình. “Ông ta điên rồi. Tôi luôn nói thế mà,” đó là câu bình luận phổ biến nhất. Thậm chí cả những người Took (với vài ngoại lệ) cũng nghĩ rằng hành vi của Bilbo thật lố bịch. Trong một lúc phần lớn mọi người ở đây đều cho rằng sự biến mất của ông không có gì hơn là một trò đùa nghịch kỳ quặc.
Nhưng ông Rory Brandybuck thì không chắc thế. Không có tuổi tác hay buổi tiệc lớn nào có thể che mờ được lý trí của ông, và ông nói với con dâu của mình, Esmeralda: “Trong chuyện này có cái gì ám muội, con ạ! Tôi tin là lão Baggins điên ấy sẽ lại ra đi lần nữa. Lão già ngớ ngẩn. Nhưng vì sao lại lo thế? Ông không mang thức ăn theo.” Ông gọi Frodo thật lớn để kêu cậu mang rượu mạnh đi khắp nơi.
Frodo là người duy nhất vào lúc nó không nói gì <Gandalf nói gì?>. Cậu ngồi lặng lẽ bên cái ghế rỗng của Bilbo một thoáng, lờ đi sạch những lời gọi và những câu hỏi. Cậu đang tận hưởng trò đùa cho dù tất nhiên là cậu biết rõ sự thật. Cậu khó mà mà giữ cho mình đừng bật cười vào những người khách đang ngạc nhiên đầy phẫn nộ. Nhưng cùng lúc đó cậu cảm thấy rất khó chịu: cậu thình lình chợt nhận ra rằng mình rất yêu ông hobbit già dễ mến ấy. Phần lớn khách khứa đang ăn uống và thảo luận về sự kỳ quặc của Bilbo Baggins, trong quá khứ và trong hiện tại, nhưng nhà Sackville-Bagginses đã rời đi trong giận dữ. Frodo không muốn làm gì trong buổi tiệc nữa. Cậu nhận nhiều yêu cầu tiếp thêm rượu; rội cậu đứng dậy và lặng lẽ uống cạn ly rượu của mình để chúc sức khỏe Bilbo, và đi ra khỏi lều rạp.
Còn về Bilbo Baggins, thậm chí trong khi ông đang đọc bài diễn văn của mình, ông đã lần ngón tay vào chiếc nhẫn vàng trong túi: chiếc nhẫn ma thuật mà ông đã giữ bí mật từ nhiều năm nay. Khi ông bước xuống thì ông xỏ nó vào ngón tay, và không người hobbit còn gặp lại ông ở Hobbiton nữa.
Ông lanh lẹ đi về cái lều của mình, và đứng lặng một thoáng, lắng nghe với một nụ cười những tiếng ồn áo ở khu lều rạp và những âm thanh vui chơi ở những vùng khác trong vùng đất. Rồi ông đi tiếp. Ông cởi bộ quần áo ăn tiệc của mình ra, cuộn lại và bọc cái áo chẽn lụa thêu trong khăn giấy. Rồi ông nhanh chóng mặc quần áo ngoài vào, siết chặt một cái thắt lưng da quanh hông. Ông đeo một thanh gươm ngắn trong một cái bao kiếm da màu đen méo mó. Từ một cái ngăn kéo được khoá bốc đầy mùi băng phiến, ông lấy ra một cái áo khoác và mũ trùm cũ. Chúng đã được khoá lại trong đó như những món đồ rất quý giá, nhưng chúng được vá chằng chịt và ngã màu đến nỗi khó mà đoán được màu gốc của chúng: có thể chúng màu xanh lá cây đậm. Chúng có phần quá lớn so với ông. Rồi ông đi vào phòng học, rồi ông lấy từ trong một cái hộp lớn ra một gói lớn quần áo cũ, và một bản ghi bọc da; và thêm một cái phong bì lớn kềnh càng. Cuốn sách và đống quần áo ông nhét trên đỉnh của một cái túi nặng gần đó, nó đã gần như đầy tràn. Ông nhét cái nhẫn vàng vào chiếc phong bì, cùng với cả sợi dây đeo nó, rồi niêm phong lại, và đề người nhận là Frodo. Đầu tiên ông đặt nó lên bệ lò sưởi, nhưng thình lình ông lấy nó ra và nhét vào túi. Ngay lúc đó cửa mở ra và Gandalf nhanh chóng đi vào. “Hullo!” Bilbo nói. “Tôi không biết là ông có xuất hiện hay không.”
“Tôi rất vui khi thấy anh đã hiện hình,” thầy phù thủy nói, ông ngồi xuống ghế, “tôi muốn gặp anh và nói vài lời cuối. Tôi cho rằng anh đã cảm thấy mọi thứ đã diễn ra thật hoàn hảo và theo đúng kế hoạch?”
“Vâng, đúng vậy,” Bilbo nói. “Cho dù luồng sáng đó thật bất ngờ: nó làm tôi khá giật mình, không nói đến những người khác. Tôi nghĩ là ông đã tự bổ sung thêm phải không?”
“Đúng vậy. Ông đã rất khôn ngoan khi giữ bí mật về chiếc nhẫn ấy trong suốt những năm qua, và có vẻ như tôi cần phải giải thích cho khách khứa của anh đôi điều về sự biến mất của anh.”
“Và sẽ làm chuyện đùa của tôi mất hay. Ông là một ông già lăng xăng phá thối,” Bilbo cười, “nhưng tôi vẫn cho rằng ông biết cần phải làm gì nhất, như thường lệ.”
“Tôi sẽ làm – khi tôi biết rõ mọi chuyện. Nhưng tôi không cảm thấy chắc chắn về tất cả mọi chuyện này. Bây giờ thì nó đã đến điểm cuối. Anh đã có trò đùa của anh, và đã làm giật mình hoặc xúc phạm phần lớn bà con của mình, cho cả Quận một câu chuyện để tán suốt chín ngày liền, học có thể là thêm chín mươi chín ngày nữa. Và anh còn làm gì nữa?”
“Còn, còn chứ. Tôi cảm thấy tôi cần một kỳ nghĩ lễ, một kỳ lễ thật dài, như tôi đã nói với ông trước đây. Có thể rằng đó là một kỳ lễ vĩnh viễn: tôi không cho rằng tôi sẽ trở lại. Thật ra, tôi không muốn định thế, và tôi đã chuẩn bị cả. Tôi đã già, Gandalf ạ. Tôi không trông chờ điều này, nhưng tôi bắt đầu cảm thấy nó trong tim mình. Đúng là bảo quản tốt!” ông khịt mũi. “Vì sao, tôi cảm thấy lờ mờ một cái gì đó bị kéo căng, ông hiểu tôi nói gì chứ: giống như bơ đã được phết lên quá nhiều bánh mì. Không thể thế. Tôi cần một sự thay đổi hoặc một cái gì đó.”
Gandalf nhìn với vẻ tò mò và tiến gần lại ông. “Không, điều này có vẻ không đúng,” ông nói trầm ngâm. “Không, sau hết tôi rằng kế hoạch của ông có thể là điều tốt nhất.”
“Vâng, dù sao thì tôi cũng đã suy nghĩ rồi. Tôi muốn lại được thấy những ngọn núi, Gandalf ạ, những ngọn núi, và tìm một nơi nào đó tôi có thể an nghỉ. Trong yên bình và tĩnh lặng, không có những những người bà con tọc mạch vây quanh, và những chuỗi người bối rối dưới tiếng chuộg. Tôi có thể tìm thấy một nơi nào đó để viết cho xong cuốn sáchcủa tôi. Tôi đã nghĩ đến một kết cục tuyệt vời cho nó: và ông ta đã sống vui vẻ mãi mãi sau khi những ngày của đời ông kết thúc.”
Gandalf cười “Tôi hi vọng là ông ta sẽ vậy. Nhưng sẽ không có ai đọc cuốn sách ấy, tuy nhiên nó cũng kết thúc rồi.”
“Ồ, có thể có chứ, khi năm tháng trôi qua. Frodo đã đọc nhiều phần rồi, những phần đã viết rồi. Ông sẽ để một mắt trông chừng Frodo chứ?”
“Ừ, cả hai mắt luôn, khi nào mà chúng có thời gian rảnh.”
“Tất nhiên là nó sẽ đi với tôi nếu tôi yêu cầu. Đúng ra nó đã yêu cầu làm việc này một lần, ngay trước khi bắt đầu bữa tiệc. Nhưng nó không thật sự muốn đi. Tôi muốn thấy lạ miền đồng quê hoang dã trước khi chết, và thấy lại Rặng Núi; nhưng nó vẫn còn muốn ở lại Quận lắm, với những cánh rừng, đồng cỏ và những con sông nhỏ. Nó sẽ cảm thấy thoải mái khi ở đây. Tôi đã để lại mọi thứ cho nó, tất nhiên là ngoại trừ một vài món đồ vặt vãnh. Tôi hi vọng là nó sẽ hạnh phúc, khi nó sử dụng chúng cho mình. Đây là lúc để nó làm chủ chính mình.”
“Mọi thứ à?” Gandalf nói. “Và cả chiếc nhẫn nữa chứ? Ông đã đồng ý chuyện này rồi phải không?”
“À, ờ, vâng, tôi cho là thế,” Bilbo lắp bắp.
“Nó ở đâu?”
“Trong một cái phong bì, nếu như ông phải biết,” Bilbo nóng nảy trả lời. “Trên bệ lò sưởi. Ờ, không! Nó ở đây trong túi tôi này!” Ông ngập ngừng. “Bây giờ thì nó thành chuyện lạ rồi sao?” ông nhẹ nhàng nói với chính mình. “Sau hết, sao lại không chứ? Vì sao mà nó lại không nên ở đây chứ?”
Gandalf nhìn Bilbo với vẻ rất nghiêm khắc, mắt ông sáng lên. “Tôi nghĩ là, Bilbo ạ,” ông khẽ nói, “tôi nên để nó lại. Ông không muốn sao?”
“À vâng – và không. Bây giờ thì đến lúc rồi, tôi không muốn mang nó theo nữa, tôi có thể nói thế. Và tôi không thật sự thấy vì sao tôi nên làm thế. Vì sao ông muốn tôi làm thế?” ông hỏi, sự hiếu kỳ tràn ngập trong giọng ông. Nó đầy vẻ nghi ngờ và bực mình. “Ông luôn luôn quấy rầy tôi về cái nhẫn; nhưng ông không bao giờ quan tâm đến những thứ khác mà tôi đã có trong chuyến hành trình của tôi.”
“Không, nhưng tôi phải quấy rầy anh,” Gandalf nói. “Tôi muốn sự thật. Nó rất quan trọng. Những chiếc nhẫn ma thuật là – vâng, ma thuật; chúng rất hiếm và rất kỳ lạ. Tôi đặc biệt quan tâm một cách chuyên nghiệp đến chiếc nhẫn của anh, anh có thể nói vậy; và đến giờ vẫn thế. Tôi nên biết nó ở đâu, nếu ông lại ra đi lần nữa. Và tôi cũng nghĩ là anh đã giữ nó đủ lâu. Anh không cần nó nữa. Bilbo, trừ phi là tôi rất sai lầm.”
Bilbo đỏ mặt, và mắt ông ánh lên tia giận dữ. Khuôn mặt của ông trở nên đanh lại. “Vì sao không chứ?” ông la lên. “Và việc gì đến ông, dù sao đi nữa, để biết tôi làm gì với đồ vật của tôi? Nó là của tôi. Tôi tìm thấy nó. Nó đã đến với tôi.”
“Vâng, vâng,” Gandalf nói. “Nhưng không cần phải giận dữ như thế.”
“Nếu tôi giận như thế thì đó là lỗi của ông,” Bilbo nói. “Đó là của tôi, tôi nói với ông. Của tôi. Báu vật của tôi. Phải, báu vật của tôi.”
Khuôn mặt của thầy phù thủy vẫn nghiêm nghị và trầm lắng, và chỉ có một ánh rất nhỏ trong đôi mắt sâu của ông cho thấy là ông giật mình và thật sự lo lắng. “Nó đã được gọi như thế từ trước đó,” ông nói, “nhưng không phải bởi ông.”
“Nhưng bây giờ thì tôi nói điều đó. Và vì sao không chứ? Thậm chí cả Gollum cũng nói như vậy một lần rồi. Nhưng giờ nó không thuộc về hắn nữa, mà là của tôi. Và tôi sẽ giữ nó. Tôi nói thế đấy.”
Gandalf đứng dậy. Ông nói rất cứng rắn. “Anh sẽ là một tên ngốc nếu anh làm thế, Bilbo,” ông nói. “Anh nên tỏ ra thông minh hơn với mỗi lời nói của mình. Nó không sẽ ở với anh lâu nữa. Hãy để nó đi! Rồi anh có thể tự mình đi được, và sẽ tự do.”
“Tôi sẽ làm như tôi lựa chọn và đi như tôi thích,” Bilbo nói với vẻ bướng bỉnh.
“Nào, nào, anh hobbit thân mến của tôi!” Gandalf nói. “Trong suốt cuộc đời dài của ông chúng ta đã là bạn bè, và anh có nợ vài điều. Đến đây nào! Hãy làm điều mà anh đã hứa: đưa nó cho ta!”
“Được, nếu ông muốn chiếc nhẫn của tôi cho chính ông, thì hãy nói thế!” Bilbo la lên. “Nhưng ông sẽ không có nó đâu. Tôi sẽ không rời báu vật của mình, tôi nói với ông thế đấy,” Tay ông hạ xuống cán thanh gươm nhỏ của mình.
Mắt Gandalf lóe lên.”Bây giờ thì đến phiên tôi để sớm giận dữ,” ông nói, “Nếu anh còn nói như vậy lần nữa, thì tôi sẽ giận dữ đấy. Và ông sẽ thấy Gandalf Xám lột mặt nạ đấy.” Ông bước về phía ông hobbit, và ông có vẻ như cao lên và đầy đe dọal bóng của ông phủ đầy căn phòng nhỏ.
Bilbo lùi lại tường, ông thở mạnh, tay ông giữ chặt túi. Họ đứng đối mặt nhau một lúc, và không khí trong phòng đầy căng thẳng. Mắt Gandalf vẫn nhìn trừng xuống ông hobbit. Tay ông buông dần, và ông bắt đầu run lên.
“Tôi không biết là chuyện gì đã xảy ra với ông, Gandalf,” ông nói. “Trước đây ông chưa bao giờ như thế này cả. Tất cả chuyện này là gì? Chẳng lẽ nó không phải là của tôi? Tôi đã tìm thấy nó, và Gollum đã giết được tôi, nếu như tôi không giữ nó.Tôi không phải là một tên trộm, dù hắn nói gì thì nói.”
“Tôi không bao giờ gọi anh nhưu thế cả,” Gandalf trả lời. “Và tôi cũng không phải là một người như vậy. Tôi không định cướp của anh, mà định giúp anh. Tôi muốn anh tin tôi, như anh vẫn thường thế.” Ông quay đi, và bóng tối tan đi. Ông có vẻ như thu nhỏ lại thành một ông già tóc bạc, lưng còng và run rẩy.
Bilbo đưa tay lên mắt. “Tôi xin lỗi,” ông nói. “Nhưng tôi cảm thấy rất lạ. Nhưng tôi sẽ khuây khỏa khi không còn bị nó quấy rầy nữa. Gần đây nó vẫn thường xuất hiện trong tâm trí tôi. Đôi khi tôi cảm thấy nó giống như một con mắt đang nhìn về phía tôi. Và tôi vẫn luôn muốn đeo nó vào và biến mất, ông biết không; hoặc tự hỏi là nó có an toàn không và tháo nó ra để tin chắc vào điều này. Tôi không biết vì sao. Và tôi cảm thấy không thể nào định thần được.”
“Vậy thì hãy tin tôi,” Gandalf nói, “Điều này sẽ giúp anh định thần. Hãy đi và để nó lại. Đừng giữ nó nữa. Hãy đưa nó cho Frodo, và tôi sẽ trông chừng nó.”
Bilbo đứng một lúc trong căng thẳng và lưỡng lự. Rồi ông thở dài. “Được thôi,” ông nói với một nỗ lực. “Tôi sẽ làm thế.” Và rồi ông nhún vai, và mỉm cười với vẻ ảo não. “Sau hết thì đấy vẫn là mục đích của buổi tiệc, thật sự thế: đưa tặng thật nhiều quà tặng sinh nhật, và có vẻ như đưa nó ra cùng lúc này thì dễ hơn. Cuối cùng thì nó cũng không dễ hơn chút nào, nhưng nếu lãng phí hết tất cả những sự chuẩn bị của tôi thì thật không hay. Nó sẽ làm trò vui mất hứng.”
“Thật sự nó sẽ lấy đi điều hay duy nhất mà tôi thấy trong chuyện này,” Gandalf nói.
“Được lắm,” Bilbo nói, “nó sẽ ở lại cùng với Frodo mãi về sau.” Ông thở một hơi thở sâu. “Và bây giờ tôi phải thật sự bắt đầu thôi, nếu không sẽ có ai đó bắt gặp tôi. Tôi đã nói tạm biệt, và tôi không thể nào chịu đựng được làm lại tất cả những chuyện đó một lần nữa.” Ông nhặt cái túi lên và đi về phía cửa.
“Anh vẫn còn cái nhẫn trong túi,” thầy phù thủy nói. “Được, tôi sẽ làm vậy!” Bilbo la lên. “Với bản chúc thư và tất cả các giấy tờ khác nữa. Tốt hơn là ông nên lấy nó và đưa nó cho tôi. Cách đó sẽ là an toàn nhất.”
“Không, đừng đưa chiếc nhẫn cho tôi,” Gandalf nói. “Đặt nó lên lò sưởi thôi. Ở đấy cũng đủ an toàn cho nó rồi, cho đến khi Frodo đến. Tôi sẽ đợi nó.”