Dưới biển quán Ngựa Lồng
Bree là ngôi làng chính vùng vùng Bree, một vùng đất nhỏ có người ở, giống như một hòn đảo nằm giữa những vùng đất hoang vu chung quanh. Ngoài Bree, còn có Staddle ở phía kia ngọn đồi, Combe nằm trong một thung lũng sâu ở hơi xa về phía đông, và Archet ở bên lề Chetwood. Nằm quanh ngọn đồi Bree và những ngôi làng là một vùng làng quê nhỏ với những cánh đồng và những vùng rừng trồng trọt chỉ rộng có vài dặm.
Con Người ở Bree có tóc nâu, rộng rãi, có phần hơi thấp, vui vẻ và độc lập: họ chẳng phụ thuộc vào ai ngoài chính mình; nhưng họ thân thiện và dễ gần hơn với Hobbit, Người Lùn, Elves và những cư dân khác trên thế giới so với cách họ đã (hoặc đang) luôn đối xử với Con Người Lớn. Theo những câu chuyện cổ tích của họ thì họ là những cư dân đầu tiên và là hậu duệ của Con Người đầu tiên đã đi vào vùng đất phía Tây của thế giới giữa. Vài người còn sống sót sau những rối loạn từ thời Những Ngày Xa Xưa, như khi các vị Vua trở lại trên Biển Vĩ đại thì họ thấy những người Bree vẫn còn ở đấy, và họ vẫn ở đấy đến bây giờ, khi mà ký ức của những vị Vua cổ xưa đã nhạt nhoà vào đồng cỏ.
Vào những ngày ấy không còn Con Người nào khác định cư ở vùng đất xa phía tây, hoặc trong vòng một trăm dặm của Quận. Nhưng ở những vùng đất hoang nằm dưới Bree vẫn còn những lữ khách bí ẩn thăm viếng. Những người Bree gọi họ là Ranger, và không biết gì về nguồn gốc của những người này. Những người này cao hơn và tối tăm hơn Con Người ở Bree và họ được tin là có những năng lực lạ thường trong việc nhìn và nghe, cũng như có thể hiểu được ngôn ngữ của muông thú và chim muông. họ lang thang xuống vùng phía nam và phía đông và thậm chí đi xa đến tận Rặng Núi Sương Mù; nhưng họ bây giờ còn rất ít và rất hiếm khi ta có thể bắt gặp được họ. Khi họ xuất hiện lại thì họ mang đến những tin tức những vùng xa, họ nói về những câu chuyện lạ đã chìm vào quên lãng luôn được nhiệt tình lắng nghe; nhưng những người ở Bree không kết bạn với họ.
Có nhiều gia đình hobbit sống ở vùng Bree và họ cho rằng mình là những người hobbit định cư lâu đời nhất trên thế giới, họ đã được tìm thấy rất lâu thậm chí trước khi người ta bắt cầu qua Sông Rượu Mạnh và khai phá Quận. Họ thường sống ở Staddle cho dù vẫn có một số vẫn sống ở Bree, đặc biệt là trên những bờ dốc cao hơn của ngọn đồi, nằm phía trên những ngôi nhà của Con Người. Những Con Người lớn và Những Con Người Nhỏ (họ tự gọi mình như thế), đó là những cách gọi thân thiện, chỉ tập trung vào những công việc của mình, nhưng cả hai giống nòi vẫn coi mình là những thành phần cần thiết của cộng đồng Bree. Không đâu trên thế giới có một sự kết hợp đặc biệt (nhưng tuyệt vời) như thế. Những người ở Bree, Lớn và Nhỏ, không đi du lịch nhiều, và mối quan tâm chủ yếu của họ là những công việc ở bốn ngọn đồi. Đôi khi những Hobbit ở Bree của đi xa xuống tận Buckland, hoặc vùng phía Đông; nhưng dù con đường dẫn đến vùng đất ấy không xa hơn một ngày phi ngựa về phía đông của Cầu Rượu Mạnh, ngày nay những Hobbit ở Quận vẫn ít khi đi xuống đấy. Một Bucklander đặc biệt hay một Took thích phiêu lưu đôivẫn ra khỏi Quán Trọ trong một vài đêm, nhưng thậm chí những việc ấy cũng trở nên ngày càng thưa hơn. Các hobbit ở Quận nói đến những người cùng giống nòi ở Bree, và bất kỳ ai khác sống sau đường biên giới, những Người Bên Ngoài, cũng chẳng hề khiến họ quan tâm, họ cho đó là những nơi tăm tối và thiếu văn minh. Có thể có nhiều Người Bên Ngoài sống rải rác ở phía Tây của thế giới trong những ngày này hơn là những người ở Quận tưởng tượng Rõ ràng là có một số chẳng khá hơn những kẻ lang thang chút nào, sẵn sàng đào một cái hổ ở bấy kỳ dãy đất nào và ở lì đó cho đến khi nào nơi đó vẫn còn thích hợp với họ. Nhưng ở vùng đất Bree, dù thế nào đi nữa thì các hobbit vẫn rất tề chỉnh và thịnh vượng, và họ chẳng hề quê kệch hơn những người bà con ở xa tận Bên Trong. Người ta vẫn không quên là có một thời việc đi lại giữa Quận và Bree khá tấp nập. Tại Brandybuck vẫn có dòng máu Bree. Ngôi làng ở Bree có hàng trăm ngôi nhà đá của Con Người Lớn, phần lớn nằm phía trên Con Đường, đan xen trên những sườn đối với những cánh cửa sổ nhìn ra phía tây. Ở phía này, chạy trên hơn nửa vòng tròn từ ngọn đồi và vòng trở lại nó, và một con rãnh sâu với những hàng rào dày nằm ở bờ bên trong. Con Đường phía trên nó bị cắt ngang bởi một đường bờ đắp cao; nhưng tại nơi nó đâm ngang hàng rào thì nó bị cắt ngang bởi một cái cổng lớn. Có một cái cổng khác ở vùng phía Nam nơi Con Đường băng qua khỏi làng. Khi hoàng hôn xuống thì những cánh cổng được đóng lại; nhưng ở ngay phía trong chúng là những túp lều nhỏ cho những người gác cổng.
Xuống dọc theo Con Đường, nơi nó chạy về phía phải để vòng qua chân đồi, có một quán trọ lớn. Nó đã được xây dựng trước đó khá lâu khi giao thông trên những con đường còn tấp nập hơn nhiều. Vì Bree nằm ngay nơi giao lộ cũ của các con đường; một con đường cổ xưa khác đã cắt ngang Con Đường Phía Đông ngay bên ngoài nó (nó tạo nên con đê nằm cuối phía tây làng), và trong những ngày xưa, Con Người và những giống nòi khác nhau đã thường dùng nó để đi lại. “Lạ như những tin tức từ Bree” là một câu thành ngữ vẫn thường được nói ở phía Đông, kể từ những ngày ấy, và khi tin tức từ phái Bắc, Nam và Đông được truyền tới quán trọ, khi mà các hobbit ở Quận vẫn còn thường xuống đấy hơn để nghe nó. Nhưng ở Những Vùng Đấy Phương Bắc đã bị bỏ hoang từ lâu, và Con Đường Phía Bắc ngày nay ít khi được dùng: nó đã mọc đầy cỏ dại, và những người Bree gọi nó là Con Đường Xanh.
Tuy nhiên Quán trọ Bree vẫn còn đó, và người chủ quán vẫn là một người quan trọng. Ngôi nhà của ông là gặp gỡ của người người rỗi việc, nói nhiều và tọc mạch trong số cư dân lớn và nhỏ của bốn ngôi làng; và đó là nơi nghỉ của Ranger và những người khác, cùng với những người du hành (phần lớn là những người lùn) vẫn còn đăng trình ở Con Đường Phía Đông, đến và đi từ Rặng Núi.
Lúc này trời đã tối, và những ngôi sao trắng đang sáng lấp lánh khi Frodo và các bạn đồng hành của ông cuối cùng cũng đến Con Đường Xanh cắt ngang và lượn gần xuống ngôi làng. Họ để cổng Tây và thấy nó đã đóng kín, nhưng tại cổng của cái trại phía sau nó, có một người đang ngồi. Ông ta nhảy dựng lên và nhấc cái đèn lồng lên rồi nhìn họ qua cổng với vẻ kinh ngạc.
“Các ông muốn gì, và các ông đến từ đâu đấy?” ông ta hỏi với vẻ cộc cằn.
“Chúng tôi đang tìm một quán trọ ở đây,” Frodo trả lời. “Chúng tôi đang đi về phía đông và không thể đi thêm nữa vào tối nay.”
“Hobbit! Bốn Hobbit! Và còn gì nữa bên ngoài Quận với lời của họ,” người gác cổng nói, nhẹ nhàng như thể đang nói với chính mình. Ông nhìn họ chằm chằm với vẻ ám muội trong một lúc, rồi chập chạm mở cổng ra và để họ phi ngựa qua.
“Chúng tôi không thường thấy người ở Quận phóng ngựa xuống Con Đường vào ban đêm,” ông nói tiếp, khi họ ngừng lại một lúc bên ngưỡng cửa. “Thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi không biết điều gì đã khiến các vị ra khỏi phía đông của Bree! Tôi có thể hỏi tên các vị chứ?”
“Tên và công việc của chúng tôi thuộc về chúng tôi, và đây có vẻ như không phải là một nơi thuận tiện để nói chuyện,” Frodo nói, ông không thích vẻ nhìn của người đàn ông và giọng nói của ông.
“Chắc chắn rằng công việc của các công thuộc về các ông,” người đàn ông nói, “nhưng công việc của tôi là hỏi các câu hỏi sau khi đêm xuống.”
“Chúng tôi là những hobbit từ Buckland, chúng tôi thích du lịch và muốn ở lại quán trọ ở đây,” Merry nói. “Tôi là ngài Brandybuck. Thế đã đủ với ông chưa? Dân Bree thường nói chuyện tử tế với các lữ khách, hoặc là tôi đã từng nghe vậy.”
“Được rồi, được rồi!” người đàn ông nói. “Tôi không muốn làm mất lòng. Nhưng các vị sẽ thấy là có nhiều người hơn ông Harry già ở cổng này sẽ nói các vị nhiều câu hỏi. Đó là những kẻ kỳ dị. Nếu các vị đến quán Ngựa Lùn, các vị sẽ thấy các vị là những vị khách duy nhất.”
Ông ta chào họ, và họ không nói gì thêm; nhưng Frodo có thể thấy trong ánh đèn lồng rằng người đàn ông vẫn đang nhìn họ đầy tò mò. Ông lấy làm vui mừng khi nghe thấy tiếng cổng đóng sập từ phía sau họ, khi họ phóng ngựa đến trước. Ông tự hỏi vì sao mà người đàn ông lại đa nghi thế, và đã có ai khác hỏi han về tin tức của một đoàn hobbit hay chưa. Có thể đó là Gandalf? Có thể ông đã đến, trong khi họ ngừng lại ở Rừng và Cao Nguyên. Nhưng có cái gì đó trong cái nhìn và giọng nói của người gác cổng khiến ông cảm thấy không yên tâm. Người đàn ông nhìn theo các hobbit một lúc, rồi ông quay trở lại nhà mình. Khi khi ông vừa quay lưng đi, một bóng đen nhanh chóng phóng leo qua cửa và tan biến vào vùng bóng tối trên con đường làng.
Các hobbit phóng lên một dốc thoai thoải, băng qua vài ngôi nhà tách biệt và phóng lên bên ngoài quán trọ. Những ngôi nhà có vẻ khá lớn và xa lạ với họ. Sam nhìn chằm chằm lên quán trọ ba tầng với nhiều cửa sổ, và cảm thấy tim mình chùng xuống. Anh đã tưởng tượng rằng mình sẽ gặp những gã khổng lồ cao hơn cả cây cối, và những sinh vật khác thậm chí còn đáng sợ hơn, vào lúc này hay lúc khác trên chuyến hành trình của mình, nhưng vào lúc anh thấy được dấu hiệu đầu tiên của Con Người, và những ngôi nhà của họ thì cao vừa phải, thì thật sự đó là quá nhiều ột kết cục đen tối của một ngày mệt mỏi. Anh tưởng tượng ra những con ngựa đen sẵn sàng yên cương trong vùng bóng tối của sân quán, và các Kỵ Sĩ Đen đang nhìn ra từ cửa sổ.
“Chắc chắn là chúng ta sẽ không ở đây qua đêm chứ, thưa ngài?” ông kêu lên. “Nếu như trong cái lòng chảo này có người hobbit ở, thì sao chúng ta không tìm những nơi nào đó sẵn sàng chào đón chúng ta chứ? Nó sẽ có không khí quê nhà hơn.”
“Thế quán trọ thì có vấn đề gì nào?” Frodo nói. “Tom Bombadil đã đề nghị chúng ta nên ở đó. Tôi nghĩ rằng bên trong nó có đủ không khí quên nhà cho chúng ta.”
Thậm chí nhìn từ bên ngoài thì quá trọ cũng có vẻ là một ngôi nhà dễ chịu cho những đôi mắt thân thiện. Nó có một cánh cửa trước trông ra Con Đường, và hai bên cánh của nó chạy ngược xuống vùng đất hơi cắt ra khỏi những bờ dốc thấp của ngọn đồi, cho nên những cánh cửa sổ ở tầng hai đằng sau nằm ngang với mặt đấy. Có một cổng vòm rộng dẫn ra cái sân nằm hai bên hông quán trọ, và ở phía bên trái dưới cổng vòm có một ô cửa lớn với những bậc thang lớn. Cánh cửa đang mở và ánh sáng đang chiếu ra từ nó. Phía trên cổng vòm là một ngọn đèn, và bên dưới nó treo một tấm bảng lớn: một con ngựa lùn trắng to béo đang lồng lên từ hai chân sau. Phía trên cánh cổng sơn một dòng chữ trắng: QUÁN NGỰA LỒNG của BARLIMAN BUTTERBURR. Có nhiều cánh cửa sổ thấp đang chiếu sáng dưới những tấm màn dày.
Khi họ còn đang ngần ngừ bên ngoài vùng tối, thì một ai đó bắt đầu hát một bài hát thật vui vẻ ở bên trong, và nhiều giọng nói hào hứng vang lên hát theo đoạn điệp khúc. Họ lắng nghe những âm thanh đầy khuyến khích này một lúc rồi xuống ngựa. Bài hát chấm dứt, những tiếng cười và tiếng vỗ tay vang lên. Họ dắt ngựa đến dưới cổng vòm, và để chúng đứng trong sân, họ len lên các bậc thang. Frodo đi trước và gần như đâm sầm và một ông mập lùn có cái đầu hói và khuôn mặt đỏ. Ông ta đeo một cái tạp dề trắng, và đang lao ra khỏi một cánh cửa và lao xuyên qua một cái cửa khác, mang một khay lớn nặng trĩu những ca nước đầy tràn.
“Liệu chúng tôi có thể -” Frodo bắt đầu.
“Đợi nửa phút, nếu các ông không phiền!” người đàn ông hét với lại, và biến mất vào cái mớ hỗn độn những âm thanh ầm ĩ và khói cuộn dày. Một lúc sau ông xuất hiện trở lại, chùi tay lên cái tạp dề.
“Xin chào, các vị khách nhỏ!” ông nói, cúi xuống. “Các vị muốn gì?”
“Những chiếc giường cho bốn chúng ta, và chuồng ngựa cho năm chú ngựa lùn, nếu như có thế. Ông là ngài Butterbur?”
“Đúng vậy! Barliman là tên tôi. Barliman Bơ Gai sẵn sàng phục vụ các vị! Các vị đến từ Quận đúng không?” ông nói, rồi thình lình vỗ tay vào trán, “Hobbit!” ông la lên. “Điều này đang làm tôi nhớ đến điều gì nhỉ? Tôi có thể biết tên ngài được không?”
“Ngài Took và ngài Brandybuck,” Frodo nói, “và đây là Sam Gamgee. Tên tôi là Dưới Ngọn Đồi.”
“Thế à!” ông Bơ Gai nói, bắt chéo các ngón tay lại. “Nó đâu mất rồi! Nhưng nó sẽ trở lại, khi tôi có thời gian để nghĩ. Chân tôi muốn rã rồi, nhưng tôi sẽ xem xem có thể làm được gì cho các vị. Ngày nay chúng tôi không thường gặp một đoàn người từ Quận, và tôi sẽ rất tiếc nếu không chào đón quý vị. Lâu lắm rồi trong quán trọ chẳng đông đúc như thế này. Không mưa nhưng thình lình nước trút xuống, ở Bree chúng tôi có câu ngạn ngữ như thế.”
“Hi! Nob!” ông la lên. “Mi ở đâu rồi, cái tên chân lông chậm chạp kia? Nob!”
“Đến ngay, thưa ngài! Đến ngay!” một hobbit có vẻ vui vẻ lao ra từ cửa, và khi thấy những lữ khách thì anh dừng lại một lúc và nhìn họ với vẻ vô cùng thích thú.
“Bob đâu rồi?” Người chủ hỏi. “Anh không biết à? Tìm hắn đi! Nhanh lên! Tôi không có sáu chân mà cũng không có sáu mắt! Nói với Bob rằng có năm con ngựa lùn cần cho vào chuồng. Hắn phải làm cách nào đó để tìm cho được chỗ.” Nob lao đi, cười toe toét và nháy mắt.
“Tốt, nào, bây giờ thì tôi sẽ nói gì đây?” ông Bơ Gainói, vỗ trán. “Một điều sẽ dẫn đến điều khác, thế đấy. Tối nay tôi bận quá, và đầu tôi xoay vòng vòng. Tối nay có một toán người đi lên Đường Xanh từ dưới phía nam – và bắt đầu như thế cũng đã đủ lạ rồi. Rồi có một toán người lùn du hành qua phía Tây cũng đến đây vào chiều tối. Và bây giờ là các vị. Nếu các vị không phải là hobbit thì tôi nghi rằng chúng tôi không thể tiếp các vị được. Nhưng chúng tôi có vài phòng ở phía bắc được làm đặc biệt cho các hobbit, từ khi nơi này được dựng lên. Nó được làm ở tầng trệt như họ vẫn thường muốn vậy; các cửa sổ trong như họ vẫn luôn thích. Tôi hi vọng là các vị sẽ cảm thấy thoải mái. Tôi không hề nghi ngờ rằng các vị sẽ muốn có một bữa khuya. Sớm nhất khi có thể. Bây giờ thì đường này!” Ông dẫn họ xuống một con đường ngắn và mở một cánh cửa. “Ở đây có một phòng khách riêng nhỏ!” ông nói. “Tôi hi vọng là nó sẽ hợp với quý vị. Bây giờ thì xin thứ lỗi cho tôi. Tôi đang bận. Không có thời gian để nói chuyện. Tôi phải chạy cuống lên đây. Chỉ có hai chân thì vất vả thật, nhưng tôi không có cách khác. Tôi sẽ quay lại sau. Nếu các vị muốn gì, thì hãy rung cái chuông tay, và Nob sẽ đến. Nếu hắn không đến thì cứ rung chuông và hét váng lên!”
Cuối cùng thì ông ta bỏ đi, để họ lại với cảm giác gần như là mất thở. Ông có vẻ nhưng có thể nói ào ào không cần ngừng, tuy nhiên có thể là ông đang bận. Họ tìm thấy một căn phòng nhỏ và ấm cúng. Có một ngọn lửa sáng đang bập bùng cháy trong lò sưởi, và ở phía trước nó là những cái ghế nhỏ và tiện lợi. Có một cái bàn tròn, đã được trải sẵn một tấm vải trắng, và phía trên nó là một cái chuông tay lớn. Nhưng Nob, người hobbit phục vụ, đã đến ngay trước khi họ nghĩ đến chuyện rung chuông. Anh mang nến và một cái khay đầy dĩa.
“Các ngài muốn uống chút gì chứ?” anh nói. “Và các ngài muốn tôi chỉ cho các ngài phòng ngủ của các ngài trong khi chờ đợi bữa khuya của các ngài sẵn sàng chứ?”
Họ tắm rửa và rồi khi đang khoan khoái nốc những vại bia thì ông Bơ Gaivà Nob xuất hiện trở lại. Cái bàn đang nằm giữa một vùng sáng. Đã có súp nóng, thịt nguội, bánh tạc quả đen, bánh mì mới, những thanh bơ, và nửa thanh phó mát: những món ăn ngon đơn giản, ngon như ở Quận, và có không khí quê nhà đủ để đánh bạt đi sự e ngại của Sam (vốn đã khuây khỏa nhiều bởi sự tuyệt vời của bia).
Người chủ nhà đi đi lại lại để nói chuyện, và rồi chuẩn bị rời khỏi họ.
“Tôi không biết là các vị có muốn có bạn không, sau khi các vị ăn tối xong,” ông nói, đứng tại ngưỡng cửa. “Có thể là các vị sẽ đi ngủ. Vẫn còn có những người bạn rất vui lòng chào đón các vị, nếu các vị không phiền. Chúng tôi không thường có những Người Bên Ngoài, mà là các lữ khách từ Quận, tôi phải nói thế – xin các vị thứ lỗi – và chúng tôi thích nghe tin tức, hoặc bất kỳ câu chuyện và bài hát nào mà các vị thích. Nhưng chỉ khi các vị vui lòng! Hãy rung chuông nếu các vị thiết thứ gì đó!
Đến cuối bữa khuya thì họ đã cảm thấy thật phục hồi và phấn chấn (khoảng ba phần tư của một giờ đã trôi qua, và không hề bị trở ngại bởi những cuộc nói chuyện không cần thiết), đến nỗi Frodo, Pippin và Sam quyết định nhập bọn với những người khách. Merry nói rằng ở đó quá ngột ngạt. “Tôi sẽ ngồi đây lặng lẽ bên ngọn lửa một lúc, và có thể sẽ ra ngoài sau để tìm không khí trong lành. Hãy nhớ về các chữ P và Q, và đừng quên rằng các anh định ra khỏi đây một cách bí mật, và vẫn đang trên ở trên đường cái và chưa xa khỏi Quận lắm đâu!”
“Được rồi,” Pippin nói. “Hãy hãy tự lưu ý! Đừng lạc lối và đừng quên rằng ở trong nhà thì an toàn hơn!”
Đoàn khách ở trong căn phòng chung lớn ở trong quán trọ. Họ tập trung thành một đám lớn và lộn xộn, như Frodo nhận thấy khi mắt ông đã quen với ánh sáng. Phần lớn ánh sáng tỏa ra từ một thanh củi lớn đang cháy sáng, vì ba cây đèn treo trên vùng sáng khá mờ, và phân nửa màn trướng đã bốc khói. Barliman Bơ Gaiđang đứng gần bên ngọn lửa, nói chuyện với hai người lùn và một vài người lạ khác. Ở bên các băng ghế là đủ các loại người khác nhau: những người ở Bree, một bộ sưu tập các hobbit địa phương (đang ngồi tán gẫu với nhau), vài người lùn khác, và những người khác đang khó nhọc lách khỏi bóng tối và đi vào.
Ngay khi các hobbit ở Quận đi vào, có một tiếng chào đón đồng thanh vang lên từ những cư dân ở Bree. Những người lạ, đặc biệt là những người đến từ Greenway, thì nhìn họ với vẻ tò mò. Người chủ quán giới thiệu những người mới với những người Bree, nhanh đến nỗi, cho dù họ đã nghe kịp nhiều cái tên, họ vẫn không chắc lắm những cái tên đó thuộc về ai. Những Con Người ở Bree có vẻ như có có những cái tên thực vật học (và khá lạ lẫm với những người ở Quận), như Ánh Sáng Bấc, Lá Dê, Ngón Chân Thạch Nam, Bọ Táo, Len Kế và Đầy Dương Xỉ (không tính đến Bơ Gai). Một số hobbit có những cái tên quen thuộc. Ví dụ như nhà Mugwort, có vẻ như khá đông. Nhưng phần lớn họ có những cái tên thiên nhiên, ví dụ như Bờ Đất, Nhà Lửng, Hố Dài, Khuân Cát và Đường Ống, nhiều tên trong số này đã được dùng ở Quận. Có nhiều Dưới Ngọn Đồi đến từ Saddle, và khi họ không thể tưởng tượng được là có một người cùng tên với mình mà chẳng có bà con gì hết, thì họ rất thân ái với Frodo và đối xử với ông như một người anh em họ thất lạc từ lâu.
Thật sự thì các hobbit ở Bree rất thân thiện và tò mò, và khi Frodo sớm thấy rằng sẽ phải sớm đưa ra một sự giải thích xem ông đang làm gì. Ông nói rằng ông rất yêu thích lịch sử và địa lý (những từ này gây ra nhiều cái lắc đầu, cho dù không có từ nào trong số chúng được dùng nhiều trong thổ ngữ ở Bree). Ông nói rằng ông đang nghĩ đến việc viết một cuốn sách (một sự im lặng kinh ngạc đón chào điều này), và ông với các bạn mình đang muốn thu thập thông tin về cuộc sống của các hobbit ở bên ngoài Quận, đặc biệt là ở những vùng đất phía Đông.
Với điều này thì những tiếng động đồng thanh vang lên. Nếu Frodo thật sự muốn viết một cuốn sách, và có được nhiều cái tai, thì ông có thể biết được những chuyện đủ để viết thành nhiều chương chỉ trong vài phút. Và nếu như điều đó là chưa đủ, thì ông được dúi ột danh sách đầy đủ các cái tên, bắt đầu với “Barliman già ở đây,” của những người mà ông có thể tìm đến để biết thêm thông tin. Nhưng sau một lúc, khi mà Frodo chẳng tỏ ra một dấu hiệu nào về việc viết một cuốn sách ngay lập tức, thì các hobbit lại quay trở lại với những câu hỏi của họ về những gì đang được làm ở Quận. Frodo không tỏ ra thích giao tiếp lắm, và ông nhanh chóng thấy mình đang ở đơn độc ở một góc, lắng nghe và nhìn quanh.
Những Con Người và Người Lùn có vẻ là những người chính nói về những sự kiện ở xa và nói ào ào về những thứ đã bắt đầu trở nên quá quen thuộc. Về những rắc rối ở phía Nam, và có vẻ như rằng Con người đã di chuyển đi lên Đường Xanh, tìm những vùng đất mà họ có thể có được một chút hoà bình. Những người Bree rất kiên nhẫn, nhưng rõ ràng là không sẵn sàng để đón chào một số người lớn người lạ ở mảnh đất nhỏ của họ. Một trong số các lữ khách, một người mắt lác có vẻ bệnh hoạn, đưa ra lời tiên đoán là sẽ có ngày càng nhiều người đi về phương bắc trong một tương lai gần. “Nếu người ta không tìm được chỗ cho họ, thì họ sẽ tự tìm lấy. Họ có quyền sống, cũng như những người khác,” ông nói to. Những cư dân địa phương không có vẻ hài lòng lắm với viễn cảnh này.
Những hobbit không chú ý nhiều đến tất cả những chuyện này, và điều này có vẻ như không liên quan gì nhiều đến các hobbit. Con Người Lớn có thể khó mà xin ngủ tạm trong những cái lều của hobbit được. Họ thích thú với Sam với Pippin hơn, những người mà lúc này đã có cảm giác giống như đang ở nhà, và đang tán chuyện đầy vui vẻ về những sự kiện ở Quận. Pippin cười rất nhiều về việc mái trần của Thị Trấn Hang đổ sập ở Michel Delving: Will Whitfoot, Thị Trưởng, và là hobbit béo nhất ở vùng Tây, đã bị chôn vùi trong đám vôi vữa, và bò ra như một cái bánh bao bột. Nhưng có nhiều câu hỏi khác được đưa lên khiến Frodo cảm thấy không thoải mái lắm. Một trong những cư dân ở Bree, người có vẻ như đã đến Quận nhiều lần, muốn biết xem nhà Dưới Ngọn Đồi sống ở đây và họ có bà con với ai.
Chợt Frodo chú ý đến một người đàn ông có vẻ lạ lùng và dạn đày sương gió, đang ngồi trong một vùng bóng tối gần bên bờ tường, và cũng đang lắng nghe rất chăm chú đến câu chuyện của các hobbit. Ông ta đặt một cái cốc vại cao trước mặt mình, và đang nhả khói từ một cái ống điếu dài được chạm khắc một cách kỳ lạ. Đôi chân của ông đang duỗi dài ra trước mặt, cho thấy một đôi ủng bằng da hảo hạng rất vừa khít với ông, nhưng có vẻ như nó đã được mang đi nhiều và bây giờ thì vấy đầy bùn. Một cái áo khoác dạ hành lốm đốm bẩn bằng vải màu xanh đậm nặng nề được kéo sát quanh ông ta, và cho dù trong phòng khá hầm, ông vẫn đội mũ trùm sùm sụp xuống mặt mình; nhưng có thể thấy được ánh sáng từ mắt ông lóe lên khi ông quan sát các hobbit.
“Ai thế nhỉ?” Frodo hỏi, khi ông có được cơ hội thì thầm với ông Bơ Gai. “Hình như là ông chưa giới thiệu ông ta thì phải?”
“Ông ta ấy à?” người chủ quán thì thầm trả lời, liếc một mắt lại mà không buồn quay đầu. “Tôi không biết chính xác. Ông ta là một trong những người lang thang – chúng tôi gọi họ là Ranger. Ông ta ít nói lắm: và ông ta chỉ kể những câu chuyện cổ tích hiếm có khi ông có tâm trạng. Ông ta biến mất hàng tháng, hoặc cả năm, và rồi ông ta lại hiện ra trở lại. Vào mùa xuân vừa rồi thì ông ta xuất nhập rất thường xuyên; nhưng gần đây thì tôi không thấy ông ta. Tôi chưa bao giờ nghe đến tên của ông ta là gì: nhưng ông ta được biết đến khắp chung quanh như là một Người Sải Bước (Strider). Cái tên này đến từ sải chân ghê gớm từ đôi chân dài của ông ta; cho dù ông ta không nói với ai vì sao mà ông ta phải vội thế. Nhưng chẳng có chuyện gì từ Đông sang Tây, như chúng tôi vẫn thường nói ở Bree, có liên quan đến Rangers và những người ở Quận, xin ngài thứ lỗi. Việc ngài hỏi về ông ta có vẻ hơi buồn cười.” Nhưng đúng lúc đó ông Bơ Gai được gọi đi bởi một lời gọi thêm bia và điều mà ông nói đến sau cùng không được giải thích gì thêm.
Frodo thấy rằng Người Sải Bước đang nhìn ông, như thể ông ta nghe được hoặc đoán được họ đang nói gì. Ngay lúc đó, với một cái vẫy tay và gật đầu, ông ta mời Frodo bước đến và ngồi cạnh ông. Khi Frodo ngồi lại gần thì ông kéo cái mũ trùm ra sau, để ra một cái đầu bờm xờm với mái tóc đen xám dài đến cổ và trên khuôn mặt tái là một đôi mắt xám lạnh lùng.
“Tôi được gọi là Người Sải Bước,” ông nói bằng một giọng nhỏ nhẹ. “Tôi rất vui khi được gặp ngài, thưa ngài Dưới Ngọn Đồi, nếu như ông Bơ Gai gọi đúng tên ngài.”
“Ông ta gọi đúng đấy,” Frodo nói một cách cứng rắn. Ông cảm thấy khó mà dễ chịu được dưới cái nhìn chằm chằm của đôi mắt lạnh lùng này.
“Được lắm, thưa ngài Dưới Ngọn Đồi,” Người Sải Bước nói, “nếu tôi là ngài, tôi sẽ ngăn những người bạn trẻ tuổi của ngài đừng nói nhiều quá. Đồ uống, lửa hồng và cơ hội để gặp gỡ là đủ thoải mái rồi, nhưng, ờ – đây không phải là Quận. Có những người lạ ở đây. Cho dù tôi nói rằng không nên, ngài cũng có thể suy nghĩ,” ông nói thêm với một nụ cười ghê gớm, liếc nhìn Frodo. “Và dạo gần đây có nhiều người lạ thường đến đây qua Bree,” ông nói tiếp, và nhìn mặt Frodo.
Chương 9
Trang 1 2