Menu Đóng

Chương 11

Những ngọn đồi đã trở nên gần hơn. Họ đi một đường lượn sóng, thường nâng lên gần như hàng ngàn foot, lại thỉnh thoảng lại đổ xuống những đường nứt thấp hoặc những lối đi dẫn đến những vùng đất phía đông bên dưới. Dọc ttheo những vết từ trên đỉnh các hobbit có thể thấy một cái gì đó giống như phần còn lại của những bức tường xanh mọc lên và những con đê, và trong những vết nứt vẫn còn những tàn tích của những công trình cổ bằng đá. Đến đêm thì họ đến được chân của một đường dốc về phía tây, và họ cắm trại. Đó là đêm mồng Năm tháng Mười, và họ đã đi khỏi Bree được sáu ngày.
Đến buổi sáng thì lần đầu tiên kể từ khi rời khỏi Chetwood họ tìm thấy một lối mòn rõ ràng. Họ rẽ phải và đi theo nó xuống phía nam. Nó dẫn đi khá gập ghềnh, có vẻ như nó chọn một lối đi được giữ cho càng ẩn kín dưới tầm nhìn càng tốt, với cả những đỉnh đồi phía trên và dãy dất ở phía tây. Nó chìm xuống những thung lũng nhỏ, và những bờ đất dốc hẹp; và nơi nó băng thì trở nên bằng phẳng hơn và trống tãi hơn cả bên phía dãy những mô đất lớn và những khối đá được đẽo gọt đang quan sát các lữ khách gần giống như một hàng rào.
“Tôi tự hỏi ai đã làm con đường này, và để làm gì,” Merry nói, khi họ đi bộ dọc theo những lối đi này, nơi những khối đá trở nên lớn một cách bất thường và tạo thành dãy gần nhau. “Tôi không chắc tôi thích nó không: nó có – ờ – một vẻ giống như một cái mồ cổ xưa. Có cái mộ nào ở Weathertop không?”
“Không, chẳng có cái mộ nào ở Weathertop, hay ở bất kỳ ngọn đồi nào khác,” Người Sải Bước trả lời. “Những Người ở phía Tây không sống ở đó, cho dù trong những ngày sau này họ bảo vệ ngọn đồi chống lại ma quỷ đến từ Angmar. Con đường này được làm để phục vụ những người sống dọc theo bờ tường, Nhưng trước đây khá lâu, từ những ngày đầu của Vương quốc Phương Bắc, họ đã dựng nên một tháp canh ở trên Weathertop, họ gọi nó là Amon Syl. Nó đã bị đốt và phá hủy, và bây giờ nó không còn gì ngoài một một vòng ngổn ngang, giống như vái vương miện trên đầu ngọn đồi cổ. Nhưng nó cao và đẹp. Tương truyền rằng Elendil đã đứng đó để quan sát Gildor-galad đến từ phía Tây, trong những ngày của Đồng Minh Cuối Cùng.”
Các hobbit nhìn Người Sải Bước chằm chằm. Có vẻ như ông ta đã học được những phép màu cổ xưa, cũng như những con đường nơi hoang dã. “Ai là Gildor-galad?” Merry hỏi, nhưng Người Sải Bước không trả lời, dường như ông đang chìm đắm trong suy nghĩ. Thình một giọng nói nhỏ nhẹ thì thầm vang lên:
Gil-galad là một vị vua của người Elves
Bên cây đàn hạc, người nhạc công cất tiếng ca buồn:
Đó là vương quốc sau cùng
Nơi vẫn còn yên bình và tự do
Giữa Rặng Núi và Biển Khơi xa mờ
Gươm của ông dài và thương của ông vững chắc
mũ trụ của ông chói lọi từ đằng xa;
vô vàn sao đêm trên bầu trời lấp lánh
đang phát quang trên chiếc khiên bạc chói lòa
Nhưng ông đã đi xa từ lâu rồi,
Và chẳng ai có thể nói được ông đang ở tại đâu
ngôi sao của ông đã rơi trong tăm tối
tại Mordor nơi hắc ám trị vì
Những người khác sững sờ, vì giọng nói ấy là của Sam.
“Đừng dừng lại!” Merry nói.
“Đó là tất cả những gì tôi biết,” Sam lắp bắp, đỏ mặt. “Tôi học nó từ ông Bilbo khi tôi còn là một chú nhóc. Ông ấy thường nói với tôi những câu chuyện giống như vậy, vì biết rằng tôi luôn luôn muốn biết về người Elves như thế nào. Ông Bilbo cũng là người dạy tôi biết đọc biết viết. Ông Bilbo già thân yêu ấy là một cuốn sách vĩ đại để học. Và Ông cũng làm thơ nữa. Ông ấy đã viết những gì tôi vừa nói.”
“Ông ấy không viết lên nó,” Người Sải Bước nói. “Nó nằm trong một bài thơ có tên là Sự sụp đổ của Gildor-galad, viết bằng một thứ ngôn ngữ cổ xưa. Bilbo hẳn là đã dịch nó. Tôi chưa từng biết điều này.”
“Còn nhiều thứ nữa,” Sam nói, “tất cả đều về Mordor. Tôi không học phần này, nó làm cho tôi sợ đến nỗi tôi chẳng bao giờ nghĩ là chính mình rồi sẽ đi theo đường này!”
“Đi đến Mordor!” Pippin la lên. “Tôi hi vọng là mọi chuyện sẽ không diễn tiến như vậy!”
“Đừng có nói cái tên ấy lớn thế!” Người Sải Bước nói.
Khi họ đến gần cuối hướng nam của con đường thì đã giữa ngày, và họ thấy trước mặt mình trong ánh sáng rõ của mặt trời tháng Mười, một bờ đất màu xanh xám, dẫn đến một cái cầu trên bờ dốc ở phía bắc của ngọn đồi. Họ quyết định sẽ leo lên đỉnh của nó ngay, trong khi ánh sáng vẫn còn trải rộng. Sự giấu giếm lúc này không thể nữa, và họ chỉ có thể hi vọng rằng sẽ không có kẻ thù hay tên gián điệp nào thấy họ. Họ không thấy gì chuyển động trên đồi. Nếu như Gandalf đang ở đâu đó gần đó, thì không có dấu hiệu nào của ông cả.
Ở bên sườn tây của Weathertop thì họ tìm thấy một cái hố bị che, ở đỉnh của một thung lũng hình chén đầy cỏ chung quanh. Họ để Sam và Pippin cùng với ngựa lùn, hành lí và đồ đạc của họ ở đấy. Ba người khác đi tiếp. Sau nữa giờ vất vả leo trèo thì Người Sải Bước cũng đã đến được cái ngai vàng trên đỉnh; Frodo và Merry đi theo, mệt lử và không còn hơi sức. Cái vách đá cuối cùng rất dốc và đầy đá.
Ở trên đỉnh, như Người Sải Bước đã nói, họ tìm thấy một vòng rộng những công trình bằng đá cổ xưa, bây giờ đã đổ vỡ hoặc phủ đầy những lớp cỏ dày từ ngày xưa. Nhưng một ụ đầy những hòn đá vỡ đã được gom ở giữa chúng. Chúng bị nám đen như thể bị nung bằng lửa. Ở chung quanh chúng những lớp đất cỏ bị đốt đến tận rể và trong cái vòng này tất cả cỏ đều bị cháy xém và quăn cả lại, như thể lửa vừa quét qua đỉnh đồi; nhưng không có dấu hiệu của bất kỳ sự sống nào.
Đứng trên vành của cái vòng đá bị tàn phá này, họ có thể thấy khắp chung quanh bên dưới với một khung cảnh rộng, vì phần lớn đất đai ở đây trống rỗng và không có sinh vật nào cả, ngoại trừ vài con đường rừng dẫn về phía nam, nằm sau những ánh phản chiếu của nước từ đằng sau mà họ thấy được đây đó. Bên dưới họ về phía nam Con Đường Cổ chạy như một dãi ruy băng cài đầu, ra khỏi phía Tây uốn lượn lên xuống, cho đến khi nó biến mất sau cái đỉnh của một vùng đất tối tăm ở phía đông. Không có gì chuyển động trên nó. Dõi mắt theo đường dẫn về phía đông của nóhọ thấy Rặng Núi: chân đồi gần nhất có màu nâu và mờ thẫm; đằng sau chúng là những ngọn khác cao hơn màu xám, và đằng sau chúng lại là những đỉnh trắng cao vút lấp lánh giữa những đám mây.
“Thế đấy, chúng ta đang ở đây!” Merry nói. “Và nó có vẻ rất thiếu niềm vui và chẳng có vẻ đón mời gì cả! Chẳng có nước và nơi trú ẩn. Và không có dấu hiệu gì của ông Gandalf. Nhưng tôi sẽ không trách ông ấy vì đã không đợi – nếu như ông ấy đã từng đến đây.”
“Tôi tự hỏi,” Người Sải Bước nói, nhìn quanh và suy nghĩ. “Thậm chí nếu ông ấy đến sau chúng ta một hai ngày ở Bree, ông ấy vẫn có thể đến đây trước tiên. Ông ấy có thể phóng ngựa rất nhanh khi bị thúc ép.” Thình lình ông dừng lại và nhìn về phía hòn đá trên đỉnh ụ đá; nó bằng phẳng hơn những cái khác, và trắng hơn, nhưng thể nó đã thoát khỏi ngọn lửa. ông nhặt nó lên và quan sát, vân vê nó giữa các ngón tay. “Nó chỉ mới đặt lên đây gần đây,” ông nói. “Các ông nghĩ sao về dấu hiệu này?”
Ở phía dưới mặt đá Frodo nhìn thấy vài vết trầy. “Có vẻ như một nét, một chấm, và thêm ba nét nữa.” ông nói.
“Nét bên trái có thể là một dấu triện G cổ trong những dấu ngoặc mảnh,” Người Sải Bước nói. “Có thể là một dấu hiệu do ông Gandalf để lại, cho dù không chắc lắm. Những vết trầy này là lửa, và chúng rõ ràng là rất mới. Nhưng những dấu hiệu này có thể có một ý nghĩ nào khác hơn, và chúng ta không có gì để làm cả. Các Rangers cũng dùng các dấu triện, và đôi khi họ cũng đến đây.”
“Chúng có ý nghĩ gì, thậm chí nếu là ông Gandalf viết chúng?” Merry hỏi.
“Tôi nghĩ rằng,” Người Sải Bước trả lời, “chúng có nghĩ là G3, và ám chỉ rằng Gaffer đã ở đây vào ngày ba tháng Mười: tức là ba ngày trước. Nó cũng cho thấy rằng ông đang vội vã và nguy hiểm đang cận kề, nên ông không có thời gian và cũng không dám viết điều gì dài hơn hay rõ ràng hơn. Nếu vậy, chúng ta phải cảnh giác.”
“Tôi ước gì chúng ta có thể cảm thấy chắc chắn rằng ông ấy đã tạo ra những dấu hiệu này, dù cho chúng có ý nghĩ gì đi nữa,” Frodo nói. “Biết được rằng ông ấy cũng đang ở trên đường sẽ dễ chịu hơn nhiều, dù là ở phía trước hay sau chúng ta.”
“Có thể,” Người Sải Bước nói. “Về phần mình, tôi tin là ông ta đã ở đây, và đang gặp nguy hiểm. Có dấu vết lửa cháy ở đây; và bây giờ thì ánh sáng mà chúng ta thấy ba đêm trước từ hướng đông đã trở lại với tâm trí tôi. Tôi đoán là ông ta bị tấn công trên đỉnh đồi này, nhưng tôi không thể nói kết quả của nó là như thế nào. Ông ta không ở đây nữa, và bây giờ thì chúng tôi phải tự trông chừng mình và tự tìm đường tới Rivendell, với tất cả những gì tốt nhất mà chúng ta có thể làm.”
“Từ đây đến Rivendell bao xa?” Merry hỏi, nhìn quanh đầy cảnh giác. “Từ Weathertop thì thế giới có vẻ bao la và hoang dã hơn.”
“Tôi không biết là Con Đường đã có bao giờ được đo bằng đơn vị dặm từ sau Quán Trọ Bị Từ Bỏ, cách Bree một ngày về phía Đông, hay chưa,” Người Sải Bước nói. “Một số nói rằng nó xa, và một số thì nói khác. Đó là một con đường lạ, và người ta thì luôn vui mừng khi đến được cái đích của mình, dù thời gian dành cho nó là dài hay ngắn. Nhưng tôi biết sẽ cần bao nhiêu thời gian khi chính tôi đi, với thời tiết tốt và không có rủi ro gì thì cần mười hai ngày đi từ đây để đến Khúc Cạn Bruinen, nơi Con Đường cắt qua Nước To chảy ra khỏi Rivendell. Ít nhất thì chúng ta có hai tuần lễ đăng trình đang ở trước mặt, vì tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ không thể dùng đến Con Đường.”
“Hai tuần!” Frodo nói. “Nhiều chuyện có thể xảy ra trong thời gian này.”
“Có thể,” Người Sải Bước nói.
Họ đứng im lặng một lúc trên đỉnh đồi, gần bên lề phía nam của nó. Trong vùng đất cô đơn này lần đầu tiên Frodo nhận ra sự bơ vơ và nguy hiểm của mình. Ông ước đến điên dại rằng vận may của ông sẽ để ông lại nơi Quận bình lặng và thân thương. Ông nhìn xuống Con Đường đáng ghét, dẫn ngược lại phía tây – về nhà ông. Thình lình ông nhận ra rằng có hai bóng đen lốm đốm đang chậm chạp chuyển động dọc theo nó, về phía tây; và khi nhìn lại lần nữa thì ông thấy rằng có ba bóng đen khác đang bò ra phía đông để gặp họ. Ông la lên một tiếng và chộp lấy tay Nob.
“Nhìn kìa,” ông nói, chỉ xuống dưới.
Ngay lập tức Người Sải Bước lao mình xuống nền đất phía sau vòng đá bị hư hại, kéo Frodo thụp xuống cạnh mình. Merry cũng lao mình xuống một bên.
“Cái gì thế?” ông thì thầm.
“Tôi không biết, nhưng tôi sợ điều tệ hại nhất,” Người Sải Bước trả lời.
Họ nhô lên lề của vòng đá trở lại, và nhìn qua đường rãnh giữa hai hòn đá lởm chởm. Ánh sáng không còn sáng nữa, vì cả buổi sáng đã trôi qua, và những đám mây trôi ra khỏi phía Đông bây giờ đang che khuất mặt trời, như thể đang bắt đầu trôi xuống. Họ có thể thấy tất cả những bóng đen, nhưng cả Frodo lẫn Merry đều không thể nhìn ra được hình dáng của chúng; nhưng có một cái gì đó nói rằng ở xa phía bên dưới ấy là các Kỵ Sĩ Đen đang tụ họp lại trên Con Đường đằng sau chân đồi.
“Phải,” Người Sải Bước nói, tầm nhìn của ông rõ hơn khiến ông không nghi ngờ gì.
“Kẻ thù đã ở đây!”
Họ vội vã rút đi và trượt xuống phía sườn bắc của ngọn đồi để tìm các bạn mình. Sam và Peregrin không ở không. Họ thăm thú cái thung lũng nhỏ này và các vách đá chung quanh. Cách đó không xa họ tìm thấy một con suối nước trong vắt ở bên sườn đồi, và gần nó là những dấu chân mới cách đó chỉ một hoặc hai ngày. Ngay ở trong thung lũng họ cũng tìm thấy những dấu vết của một ngọn lửa vừa nhóm lên gần đây, và những dấu hiệu khác của một cuộc cắm trại vội vã. Có những hòn đá rơi xuống bên lề thung lũng gần với ngọn đồi nhất. Đằng sau chúng Sam thấy một kho của nhỏ được chất rất ngay ngắn.
“Không biết là ông Gandalf đã đến đây chưa,” anh nói với Pippin. “Có vẻ như ai đã sắp đặt những thứ này sẽ quay trở lại.”
Người Sải Bước vô cùng hứng thú với những khám phá này. “Ước gì tôi có thể đợi ở đây và tự mình thám hiểm những vùng đất ở phía dưới này,” ông nói, vội vã lao đến con suối để kiểm tra các dấu chân.
“Chính là điều tôi sợ nhất,” ông nói, khi ông quay trở về. “Sam và Pippin đã làm xáo tung vùng đất mềm ở đấy, và các dấu vết đã bị hư hỏng hoặc lẫn lộn cả. Các Rangers đã vừa ở đây. Chính họ là những người để lại kho củi ấy. Nhưng cũng có nhiều dấu vết khác không phải được tạo ra bởi các Rangers. Ít nhất đã có một loại được tạo chỉ mới một hai ngày trước bởi một đôi ủng nặng. Ít nhất một. Lúc này tôi không thể chắc chắn, nhưng tôi nghĩ là có nhiều dấu ủng.” Ông ngừng lại và đứng suy nghĩ với vẻ khá lo âu.
Mỗi hobbit đều thấy hiện ra trong tâm trí mình hình ảnh những cái áo khoác và đôi ủng của các Kỵ Sĩ. Nếu những người cưỡi ngựa đã tìm thấy thung lũng, thì Người Sải Bước sẽ dẫn họ đến một nơi nào khác tốt hơn. Sam nhìn khu lòng chảo với vẻ vô cùng chán ghét, bây giờ thì anh đã nghe thấy tin tức về các kẻ thù của họ ở trên Con Đường, chỉ cách đó vài dặm.
“Có lẽ là chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây chứ, ngài Người Sải Bước?” anh hỏi với vẻ mấy kiên nhẫn. “Trễ rồi, và tôi không thích cái hố này, nó làm cho tim tôi hơi cùng xuống.”
“Phải, chắc chắn là chúng ta phải xác định ngay phải làm gì,” Người Sải Bước nói, nhìn lên và suy nghĩ đến thời gian và thời tiết. “Được rồi, Sam”cuối cùng ông nói, “tôi cũng không thích nơi này, nhưng tôi không thể nghĩ ra nơi nào tốt hơn mà chúng ta có thể đến được trước khi đêm xuống. Ít nhất chúng ta đã ra khỏi tầm nhìn vào lúc này, và nếu chúng ta di chuyển thì chúng ta sẽ dễ bị những tên gián điệp thấy hơn. Tất cả những gì chúng ta có thể làm đi ra khỏi con đường dẫn về phía bắc ở phía này ở dãy đồi, nơi mà vùng đất ở đó rất giống với ở đây. Con Đường đang bị quan sát, nhưng chúng ta có thể băng quá nó, nếu chúng ta cố dùng những bụi cây ở phía nam để che chắn. Ở phía bắc của Con Đường sau những ngọn đồi thì vùng đất trở nên trống trải và bằng phẳng hàng dặm liền.”
“Các Kỵ Sĩ có thể thấy chứ?” Merry hỏi. “Tôi muốn nói là, họ luôn luôn dùng mũi của mình hơn là mắt của họ, để đánh hơi chúng tôi, nếu như đáng hơi là từ đúng, ít nhất là trong ánh sáng ban ngày. Nhưng ông đã lôi chúng tôi nằm xuống khi ông thấy họ từ bên dưới; và bây giờ thì ông nói đến việc chúng ta có thể bị thấy nếu chúng ta di chuyển.”
“Tôi đã khá bất cẩn trên đỉnh đồi,” Người Sải Bước nói. “Tôi đang rất lo lắng để tìm dấu hiệu của Gandalf; nhưng cả ba chúng ta lên đó và đứng lại khá lâu là một sai lầm. Bởi vì những con ngựa đen có thể thấy, và đám Kỵ Sĩ đó có thể dùng con người và những động vật khác để trinh thám, như chúng ta đã thấy ở Bree. Bản thân chúng không thấy thế giới bằng ánh sáng như chúng ta, nhưng hình dáng của chúng ta sẽ tạo ra những bóng đen trong tâm trí chúng, mà chỉ có thể mặt trời đứng bóng mới phá hủy được; trong bóng tối thì chúng nhận thức được nhiều dấu hiệu và hình dáng ẩn sau chúng ta: cho nên bọn chúng rất đáng sợ. Và lúc nào chúng cũng đánh hơi mùi máu của sinh vật sống, chúng thèm khát và căm ghét nó. Chúng cũng có các giác quan khác hơn là nhìn hay ngửi. Chúng ta có thể cảm thấy sự hiện hữu của chúng – nó là tim chúng ta dao động, ngay khi chúng ta đến đấy, trước khi chúng ta thấy chúng; chúng cảm thấy chúng ta rõ ràng hơn. Và,” ông nói, giọng của ông chìm xuống thành một tiếng thì thầm, “chiếc Nhẫn thu hút chúng.”
“Không có cách nào trốn thoát chăng?” Frodo nói, nhìn quanh man dại. “Nếu tôi đi thì tôi sẽ bị thấy và bị săn đuổi! Nếu tôi ở lại, tôi thu hút chúng đến với tôi!”
Người Sải Bước đặt tay lên vai ông. “Vẫn còn hi vọng,” ông nói. “Ông không đơn độc. Chúng ta hãy dùng đống củi này để sẵn sàng đốt lên một ánh lửa ám hiệu. Ở đây không dễ ẩn náu hoặc phòng thủ, nhưng lửa sẽ đảm nhiệm cả hai việc này. Sauron có thể dùng lửa vào những công việc ma quái của hắn, nhưng hắn có thể dùng tất cả những thứ khác, nhưng bọn Kỵ Sĩ này không thích nó, và sợ những ai sử dụng nó. Lửa là bạn của chúng ta ở nơi hoang dã.”
“Có thể,” Sam lắp bắp. “Nó cũng là một cách tốt để nói rằng ‘bọn tôi đang ở đây’ ngoại trừ cách thét to điều đó lên, tôi nghĩ thế.”
Họ đi xuống một góc thấp và được che chắn nhiều nhất của thung lũng, rồi họ nhóm một đống lửa lên và chuẩn bị bữa ăn. Buổi chiều đã bắt đầu tàn, và tiết trời trở nên lạnh. Họ thình lình cảm thấy rất đói, bởi vì họ đã không ăn bất kỳ thứ gì ngoài bữa sáng; nhưng họ không dám ăn gì hơn một bữa súp thanh đạm. Vùng đất ở ở phía trước trống rỗng không có chim chóc hay thú vật gì, những vùng đất bỏ hoang không thân thiện với tất cả các chủng tộc trên thế giới. Đôi khi các Rangers băng qua chúng sau những ngọn đồi, nhưng họ rất ít và không ở lại. Những kẻ du hành khác rất hiếm, và rất kinh khủng: những tên quỷ khổng lồ thỉnh thoảng lại xuống từ những thung lũng phía bắc của Rặng Núi Sương Mù. Chỉ có thể thấy lữ khách trên Con Đường , phần lớn thường là các người lùn, đang vội vã làm những công chuyện của mình, và không bao phí sự giúp đỡ và lời nói với người.
“Tôi không biết là thức ăn của chúng ta có thể dành được đến lúc nào,” Frodo nói. “Chúng ta nên cẩn thận trong những người cuối, và bữa súp này không phải là bữa tiệc, nhưng ta nên tận hưởng nó nhiều hơn có thể, nếu chúng ta còn hai tuần để đi, và còn thể hơn.”
“Ở nơi hoang dã thì có thức ăn chứ,” Người Sải Bước nói, “bụi quả, rễ cây, thảo mộc; và tôi có một số kỹ năng để có thể đi săn khi cần. Các anh không cần phải lo đến việc chết đói trước khi mùa đông đến. Nhưng việc đi tìm và săn thức ăn là một công việc khá lâu và mệt mỏi, và chúng ta cần phải vội. Hãy thắt lưng buộc bụng, và hãy hi vọng đến những cái bàn ở ngôi nhà của Elrond!”
Giá lạnh bắt đầu tăng lên khi đêm xuống. Nhìn ra từ bên sườn thung lũng họ không thể thấy gì ngoài một vùng đất xám bây giờ đang nhanh chóng biến vào bóng tối. Bầu trời phía trên trở nên quang đãng trở lại và đang chậm chạp phủ đầy những vì sao nhấp nháy. Frodo và các bạn của ông ngồi túm lại quanh ngọn lửa, bọc mình trong mớ áo quần và chăn mền của mình; nhưng Người Sải Bước có vẻ hài lòng với chỉ một cái áo khoác, và ngồi tách ra, trầm ngâm nghĩ ngợi với cái ống điếu của mình.
Khi đêm xuống và ánh sáng của ngọn lửa bắt đầu soi rõ thì ông bắt đầu kể cho họ những câu chuyện để giữ cho tâm trí của họ không bị hoảng sợ. Ông biết nhiều câu chuyện lịch sử và truyền thuyết từ cách đây khá lâu, về Elves và Con Người, về những chiến công anh hùng và ma quái từ Những Ngày Cổ Xưa. Họ tự hỏi không biết ông đã bao nhiêu tuổi, và ông đã học được những kiến thức này từ đâu.
“Hãy kể với chúng tôi về Gil-galad,” Merry chợt nói, khi ông ngừng lại ở cuối câu chuyện về Những Vương Quốc Của Người Elf. “Ông biết gì hơn về những bài thơ ngắn cổ mà ông nói đến không?”
“Thật sự là tôi biết,” Người Sải Bước trả lời. “Frodo cũng thế, vì nó làm chúng tôi rất quan tâm.” Merry và Pippin nhìn về phía Frodo, người đang nhìn vào đống lửa.
“Tôi chỉ biết rất ít, những gì mà ông Gandalf đã nói với tôi,” Frodo chậm chạp nói. “Gil-galad là người cuối cùng của những Vua Elf vĩ đại ở Thế giới Giữa. Theo ngôn ngữ của họ, Gil-galad có nghĩa là Ánh Sao. Với Elendil, bạn của người Elf, ông đã đến vùng đất…”
“Không!” Người Sải Bước cắt ngang, “tôi không nghĩ là câu chuyện này nên được nói vào lúc này khi những kẻ phục vụ của Kẻ Thù đang ở gần bên. Nếu chúng ta có thể đến được ngôi nhà của Elrond, thì các vị có thể nghe nó ở đấy, hoàn toàn đầy đủ.”
“Thế thì hãy kể cho chúng tôi những câu chuyện khác về những ngày xa xưa ấy,” Sam van nài; “một câu chuyện về người Elves khi thời gian trôi qua. Tôi thích nghe hơn về những người Elves; bóng tối có vẻ như đang ập đến khá gần rồi,”
“Tôi sẽ kể cho các vị nghe câu chuyện về Tincrcviel,” Người Sải Bước nói, “ngắn gọn thôi – vì nó là một câu chuyện dài mà không ai biết kết cục, và ngày nay không còn ai, ngoại trừ Elrond còn nhớ nó đúng như nó đã được kể vào ngày xưa. Đó là một câu chuyện hay, cho dù nó buồn, cũng như tất cả những câu chuyện về Thế Giới Giữa, nhưng nó có thể khiến các vị lên tinh thần.” Ông im lặng một thoáng, và rồi ông bắt đầu, không phải là nói, mà hát một cách nhẹ nhàng: