Menu Đóng

Hồi 78: Tây Phương hai vị phá Tru Tiên

Ba vị Tam Thanh vừa giao chiến với Thông Thiên giáo chủ là do Lão Tử làm phép hiện ra, chỉ trong một giờ thì tan mất. Lão Tử cố làm cho Thông Thiên giáo chủ rối trí mà thôi.

Thấy phép mình gần mãn, Lão Tử ngâm lên một bài kệ:

Hồng quân truyền phép đạo đa thành,

Làm chủ thần tiên độ chúng sanh

Biến thử ba hình ai dễ biết,

Cho hay nguyên khí hóa Tam Thanh.

Lão Tử ngâm vừa dứt, nghe tiếng chuông inh ỏi, ba ông biến mất chỉ còn một Lão Tử mà thôi, Thông Thiên giáo chủ thất kinh nhìn sững, bị Lão Tử đập cho ba gậy.

Ða Bửu đạo nhơn thấy thầy mình bị đánh, nổi giận ngâm:

Bích du môn đệ học đông đầy,

Nỡ để cho ai phạm đến thầy

Nay quyết trổ tài không lẽ nhịn,

Cự cùng sư bá một phen này.

Ða Bửu đạo nhơn ca rồi cầm gươm vào chém Lão Tử, Lão Tử cười lớn nói:

– Hột châu bằng hột thóc cũng chiếu hào quang.

Nói rồi đưa gậy ra đỡ và quăng tấm nệm, truyền Huỳnh Cân lực sĩ gói Ða Bửu đem bỏ tại đào viên, cung Huyền Ðô, chờ lúc về sẽ xử tội.

Huỳnh Cân lực sĩ tuân lệnh, dùng tấm nệm ấy bắt Ða Bửu đạo nhơn đem đi.

Còn Lão Tử ra khỏi trận, trở về Lư Bồng, Nguyên Thỉ bước ra đón vào và hỏi:

– Nay đạo huynh ra trận thế nào?

Lão Tử nói:

– Trận dữ ghê hồn, phá gấp không được đâu. Tuy vậy, ta cũng đã đánh Thông Thiên ba gậy và bắt Ða Bửu đạo nhơn đem về cung Huyền Ðô.

Nguyên Thỉ nói:

– Trận này bốn cửa có bốn cây gươm dữ, vậy phải có bốn người đại thần thông vào bốn cửa một lượt thì mới phá nổi.

Lão Tử nói:

– Hai anh em mình phá được hai cửa còn hai cửa nữa thiếu người. Nội trong đám môn đồ chúng ta nhắm không ai vào trận ấy được, biết làm sao.

Hai vị giáo chủ trầm mặc, ngồi buồn không biết phải làm sao giải quyết công việc khó khăn này.

Các đệ tử đứng hầu thấy thế đều lo lắng.

Nhiên Ðăng bước tới thưa:

– Ðệ tử có thể đảm đương được trách nhiệm này chăng?

Lão Tử nói:

– Bốn cây gươm ấy Thông Thiên giáo chủ luyện rất nhiệm mầu, nó là loại tru tiên, nếu kẻ nào chưa đủ mức thần thông đều bị nó chém giết.

Nguyên Thỉ nói:

– Ta đây vào xem bốn cửa mà còn bị gươm ấy chém đứt bốn bông sen, các ngươi xem đó thì biết bốn cây gươm ấy lợi hại dường nào rồi.

Các đệ tử Xiển giáo nghe chủ mình nói vậy đều rởn đến tận óc, không còn dám có ý khinh khi nữa.

Giữa lúc đang bối rối, xảy thấy Quảng Thành Tử bước vào bẩm:

– Có hai Ðạo sư ở Tây phương đến ra mắt.

Nguyên Thỉ và Lão Tử đều ra rước vào Lư Bồng, sau khi hai bên thủ lễ, Lão Tử nói:

– Chắc hai vị đạo sư đến đây giúp chúng tôi phá trận Tru Tiên để tiếp dẫn những người có đức về Tây phương. Chúng tôi đang bí lối, tính đi thỉnh hai vị thì hai vị đã đến đây, thật may lắm.

Chuẩn Ðề nói:

– Tôi thấy ao sen bên Tây phương hơn hai trăm bông nở, biết nhiều người phước đức gần thành, lại nhìn qua bên Ðông và Nam hào quang hơn hai trăm đạo, nên tôi tìm đến rước kẻ tu hành.

Lão Tử nói:

– Ðạo sư tìm đến đây thật hợp với cơ trời.

Chuẩn Ðề hỏi:

– Bốn cây gươm phép ấy là vật tiên thiên sao lại về tay Triệt giáo?

Lão Tử nói:

– Nguyên thuở xưa, bốn cây gươm ấy thầy tôi cất dưới núi Phân Bửu, cốt không trao cho giáo hệ nào, vì biết nó là gươm độc, sau đó Thông Thiên giáo chủ lấy được đem về cất ở Bích Du cung, ngày nay lại đem xuống trần lập trận dữ. Ðó cũng là số trời khiến thần tiên mắc nạn.

Chuẩn Ðề nói:

– Nhị vị đạo huynh định bao giờ phá trận?

Lão Tử nói:

– Trận ấy có bốn cây gươm, treo bốn cửa, nếu không có đủ bốn vị thần thông vào một lúc thì không phá được. Nay Ðại sư đến đây giúp chúng tôi thì được ba người rồi, chỉ còn thiếu một.

Chuẩn Ðề nói:

– Như vậy để tôi về hỏi Tây phương giáo chủ là Tiếp Dẫn đạo sư nếu thuận ý thì cùng tôi đến đây giúp hai vị phá trận này thì tiện lắm.

Nói rồi từ giã ra đi. Ðến Tây phương, Chuẩn Ðề vào ra mắt Tiếp Dẫn đạo sư, Tiếp Dẫn đạo sư hỏi:

– Ðại sư xuống Ðông độ sao trở về vội như thế?

Chuẩn Ðề nói:

– Tôi thấy đệ tử trong Xiển giáo và Triệt giáo có nhiều người chiếu hào quang, nay Thông Thiên giáo chủ lập trận Tru Tiên, trận ấy có bốn cửa, ba người phá không được nên phải thỉnh sư huynh. Nếu sư huynh thấy tiện thì cũng nên xuống đó phá trận rước người công quả.

Tiếp Dẫn đạo sư nói:

– Tây phương là chốn thanh tịnh, không xen vào chuyện hồng trần, tôi e phá trận không kham, hoài công tiến dẫn.

Chuẩn Ðề nói:

– Ðại sư phá được trận Tru Tiên?

Tiếp Dẫn đạo sư thuận lời, theo Chuẩn Ðề xuống ải Giới Bài.

Quảng Thành Tử thấy hai vị Ðạo sư Tây phương đến, liền vào bạch với Nguyên Thỉ.

Lão Tử và Nguyên Thỉ đồng ra ngoài nghênh tiếp.

Sau khi chủ khác an tọa, Lão Tử tỏ lời cám ơn và nói:

– Nay có hai vị đại sư đến đây giúp thì đủ sức phá trận Tru Tiên rồi.

Tiếp Dẫn đạo sư nói:

– Bần đạo muốn rước người dày công về Tây phương nên từ giã chốn thanh tịnh đến đây, mong cho sớm xong việc.

Nguyên Thỉ nói:

– Hai vị ở Tây phương đã không muốn lưu lại chốn trần tục lâu thì chúng ta cũng nên tính chuyện phá trận cho sớm.

Lão Tử nói:

– Sư đệ khá xếp đặt sẳn sàng, ngày mai phá trận.

Nguyên Thỉ gọi bốn người đồ đệ là: Ngọc Ðảnh chơn nhơn, Ðạo Hạnh thiên tôn, Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử đến bảo xòe tay ra cho mình họa bùa vào, và dặn:

– Các ngươi hễ nghe trong trận Tru Tiên lửa vang sấm dậy thì chạy vào giật bốn cây gươm đem về để ngày sau ta có việc dùng đến.

Lại dặn Nhiên Ðăng:

– Ngươi đứng trên cao mà đón, hễ thấy Thông Thiên chạy lên thì dùng xâu chuỗi Ðịnh Hải châu mà đánh cho té xuống, làm cho chúng thấy Xiển giáo thần thông.

Rạng ngày các tiên gióng chuông vang rền, bốn ông đi trước, các đệ tử đi sau, đến trận Tru Tiên sai người báo cho Thông Thiên hay trước.

Thông Thiên giáo chủ vội dắt học trò ra cửa Lục tiên, gặp Chuẩn Ðề và Tiếp Dẫn đạo sư, liền hỏi:

– Hai ông ở Tây phương là nơi thanh tịnh, tìm đến trận này làm gì?

Chuẩn Ðề nói:

– Anh em chúng tôi ở Tây phương đến đây rước người phước đức. Xin đạo hữu nghe lời này:

Mình những bông sen biến hóa ra,

Tây phương thanh tịnh mặc ta bà

Ba hoàn Xá lợi cao vòi vọi,

Mấy hột minh châu chiếu sáng lòa

Xâu chuỗi bồ đề vui thú vị,

Nhành cây thất bửu đánh tà ma

Xem qua Ðông độ nhiều người thiện,

Rước đến Linh sơn ở một nhà.

Thông Thiên giáo chủ nói:

– Các người ở Tây phương, tôi ở Ðông độ sao lại muốn rước học trò chúng tôi?

Chuẩn Ðề nói:

– Kẻ có phước mới được rước về chốn thanh tịnh. Còn đạo là tình thương, không kể lãnh vực.

Thông Thiên giáo chủ nói:

– Các người nói sai rồi. Tư tưởng có lãnh vực tư tưởng, nếu không có lãnh vực thì không có giáo hệ. Mặc dù đạo nào cũng lấy gốc ở tình thương, nhân đạo, tu hành, song mỗi đạo có một ý nghĩa của nó. Ðồ đệ của giáo hữu không là đồ đệ của Triệt giáo, ngược lại đồ đệ của Triệt giáo không thể trở thành đồ đệ của giáo hữu được.

Chuẩn Ðề nói:

– Ðành vậy, song ai cũng có quyền lựa chọn đường lối tu hành của mình thì Tây phương và Ðông độ tuy là hai lãnh vực ngăn cách song ý thức giáo đạo vẫn được tự do, không ngăn cách bao giờ.

Thông Thiên giáo chủ nói:

– Vũ trụ mênh mang người có phúc và vô phúc, người có đức và thất đức không thiếu gì tại sao phải tìm đến trận này nhắm vào tín đồ Triệt giáo chúng tôi để tìm môn đồ đem về Tây phương?

Chuẩn Ðề nói:

– Ðạo hữu chưa rõ, cho chúng tôi có ác ý, thực ra vị đạo hữu lập trận dữ người lành phải lâm nạn nên chúng tôi phải đến đây độ người lành không để họ chịu sa vào kiếp luân hồi đó là thiện chí của chúng tôi.

Thông Thiên giáo chủ cười lớn:

– Tôi e đó chỉ là lời ngụy biện để che đậy hành vi đen tối của mình. Tây phương là chổ thanh tịnh quý vị bỏ chốn thanh tịnh đến đây giúp người dữ đang lăm le một cuộc sát kiếp sao lại bảo là mình độ người lành? Nếu quý vị không tham gia vào trận này, không giúp cho kẻ tạo sát kiếp thì làm gì có những linh hồn bị đày đọa trong luân hồi? Nhúng tay vào việc giết người để độ người, đó chỉ là chuyện cướp đoạt linh hồn mà thôi.

Chuẩn Ðề nói:

– Ðâu phải chúng tôi gây ra chuyện chém giết. Chuyện chém giết chính là do hai phái hệ của Ðông độ gây ra, cái nhân đã đặt ra rồi, thì cái quả tất nhiên phải có. Chúng tôi nhúng tay vào chỉ là thêm vào cái nhân để tạo cái quả bớt thảm khốc hơn.

Thông Thiên giáo chủ nói:

– Quý vị tự cho mình tài cao có thể dùng áp lực buộc tôi phải tùng phục sao?

Chuẩn Ðề nói:

– Không phải chuyện tùng phục mà là chuyện nhịn nhục cốt để không sanh ra cảnh bạo tàn.

Thông Thiên giáo chủ nói:

– Ðây là việc tranh chấp riêng giữa hai phái hệ Ðông độ, chính quý vị xen vào là trái luật. Vả lại sự giúp đỡ của quý vị chưa chắc đã làm cho cuộc tranh chấp của chúng tôi bớt thảm khốc mà tôi e còn thảm khốc hơn. Xin quý vị nghe đây:

Ngũ hành độn thấu khắp nơi nơi,

Ngàn kiếp muôn năm chẳng đổi dời

Hai chữ vô vi bày mối đạo,

Một câu bất động sửa cơ trời

Trường sanh sẵn có phương tìm thuốc,

Chí đức nào không việc giúp đời

Biến hóa huyền công ra cứu thế,

Chi màng thanh tịnh, cứ vui chơi.

Chuẩn Ðề nói:

– Thông Thiên đạo hữu chớ tranh cao thấp làm chi, xin dẹp trận này, lấy chữ hòa làm quý, chúng ta đã không mích lòng nhau lại không gây ra một cuộc sát kiếp vô ích, tổn thương đến các môn đồ.

Thông Thiên nói:

– Nếu có một cuộc sát kiếp thì nguyên nhân là do hai vị đã đến đây giúp kẻ dữ gây ra.

Chuẩn Ðề nói:

– Ðạo hữu nói sai rồi. Chúng tôi không đến đây trận Tru Tiên vẫn phải sanh ra sát kiếp. Hai vị giáo chủ Xiển giáo không bao giờ để cho trận Tru Tiên của đạo hữu cản trở việc chinh Ðông, như vậy hai bên đều dắt nhau đến bờ vực thẳm cả, mà kết cục chỉ khổ đau cho các môn đồ đức hạnh.

Thông Thiên giáo chủ cãi lại:

– Tôi không cho lời ấy là đúng. Nếu không đủ tài năng, ai dám phá trận Tru Tiên này mà sanh ra ác sát? Chúng tôi sẽ dùng lực lượng tương quan mà bảo tồn lẽ sống. Trong vũ trụ, nếu sức áp chế và sức phản ứng tương quan sẽ không bao giờ đi đến tiêu diệt cả. Vạn hữu chỉ bị tiêu diệt khi nào sức chống chỏi của cá thể mình bị yếu đuối, không đủ sức chống lại với áp lực của cá thể khác. Mạnh được yếu thua cũng là luật tự nhiên của vũ trụ. Thôi, chúng ta đã nói bấy nhiêu lời cũng đủ, tôi đã lập trận rồi, không bao giờ chịu dẹp, quý vị muốn phá xin vào trận.

Dứt lời, Thông Thiên giáo chủ trở vào trận.

Nguyên Thỉ nói với các đạo hữu:

– Chúng ta cùng phá bốn cửa một lần.

Tiếp Dẫn nói:

– Tôi vào cửa Nam.

Lão Tử nói:

– Tôi vào cửa Tây.

Chuẩn Ðề nói:

– Tôi vào cửa Bắc.

Còn cửa Ðông thuộc phần Nguyên Thỉ. Bốn người lãnh trách nhiệm xong, chia nhau vào trận.

Nguyên Thỉ cỡi Tứ Bất Tướng, xông vào cửa Tru Tiên, Thông Thiên giáo chủ đứng trên đài Bát quái vỗ tay một cái sấm nổ vang trời gươm thiêng chuyển động.

Nguyên Thỉ hiện hào quang chiếu sáng có bông sen cản, nên gươm không sa xuống được.

Nguyên Thỉ đứng trong trận Tru tiên bình yên vô sự.

Tiếp Dẫn đạo sư vào cửa Lục tiên, Thông Thiên giáo chủ cũng vỗ tay, sấm nổ vang trời, gươm báu rung lên.

Tiếp Dẫn hiện ba viên Xá lợi chiếu lên, hào quang sáng chói, gươm Lục tiên đứng sững.

Tiếp Dẫn cũng đứng yên mà chờ.

Lão Tử vào cửa Hãm tiên, Thông Thiên cũng vỗ tay sấm nổ, gươm Hãm tiên bay lên, Lão Tử hiện lung linh bửu pháp chiếu hào quang, gươm Hãm tiên dừng lại.

Lão Tử đứng đó mà chờ.

Còn Chuẩn Ðề đến cửa Tuyệt tiên, Thông Thiên giáo chủ cũng vỗ tay, sấm nổ vang trời, gươm Tuyệt tiên bay lên lượn qua lượn lại, Chuẩn Ðề cầm nhành cây Thất bửu, hiện bông sen cả ngàn, gươm ấy liền dừng lại.

Chuẩn Ðề đứng lại mà chờ.

Bấy giờ bốn vị đã vào đủ mặt.

Lão Tử kêu Thông Thiên giáo chủ nói:

– Thông Thiên, chúng ta đã vào đủ bốn cửa rồi, muốn làm cách nào thì làm thử.

Thông Thiên giáo chủ vỗ tay bốn cái, sấm dậy ầm ầm, trận Tru tiên tua tủa hào quang, giáo gươm bao phủ, lửa dậy phừng phừng, gió bay nghìn nghịt.

Thông Thiên giáo chủ cầm gươm phép chém Tiếp Dẫn, Tiếp Dẫn đưa Phất chủ ra đỡ, bông sen ngũ sắc cản gươm lại.

Tiếp đó Lão Tử cầm gậy xông vào, Nguyên Thỉ cầm Ngọc như ý đánh tiếp, Chuẩn Ðề dùng mình hiện ra mười tám tay cầm đủ các món binh khí và bửu pháp, lại kêu lớn:

– Ðạo hữu tới đây cho mau.

Tức thì chim Khổng tước bay đến trợ lực.

Thông Thiên giáo chủ đỡ không kịp bị Lão Tử đánh trên lưng một gậy, Nguyên Thỉ đánh Ngọc như ý ngang vai, Chuẩn Ðề đánh một Gia kỳ xử nhằm đùi.

Thông Thiên giáo chủ té xuống Khuê ngưu, liền độn thổ bay lên, bị Nhiên Ðăng quăng Ðịnh Hải châu đánh ngã xuống.

Còn bốn vị đệ tử Xiển giáo ở ngoài trận, thấy sấm chớp vang lừng, lửa dậy gió rung, liền xông vào giữa trận giựt gươm:

Quảng Thành Tử lấy được gươm Tru tiên.

Xích Tinh Tử lấy được gươm Lục tiên.

Ngọc Ðảnh chơn nhơn lấy được gươm Hãm tiên.

Ðạo Hạnh thiên tôn lấy được gươm Tuyệt tiên.

Bốn cây gươm báu bị đoạt hết, trận Tru Tiên tan vỡ.

Thông Thiên giáo chủ hóa hào quang bay đi, các đệ tử Triệt giáo thấy thầy mình thua trận lén trốn chạy về động.

Nguyên Thỉ thấy phá trận tan nát, đắc ý cười lớn và ngâm:

Thông Thiên giáo chủ lập Tru tiên,

Bốn cửa treo gươm ý chẳng hiền

Can gián nhiều lần không chịu dẹp,

Tan tành một trận mới đành kiêng

Bị thương cũng bởi khoe gan mật,

Chịu nhục chỉ vì tánh đảo điên

Cho biết phép tà không lại chánh,

Cãi trời bao thuở được bình yên.

Bốn vị phá trận xong đồng trở lại Lư Bồng, Nguyên Thỉ nói:

– Vì xích mích giữa hai giáo phái chúng tôi nên nhọc sức hai vị đại sư đến giúp. Ngày sau xin tạ ơn.

Lão Tử nói:

– Thông Thiên cãi trời làm sao nên việc được? Các đệ tử ta đã gần dứt việc hồng trần. Khương Thượng lo lấy ải Giới Bài còn chúng ta về núi.

Nói rồi cùng nhau giã biệt: Chuẩn Ðề, Tiếp Dẫn về Tây phương, Nguyên Thỉ về cung Ngọc Hư, Lão Tử về cung Huyền Ðô bát cảnh. Còn các tiên ai về động nấy. Tử Nha trở lại Tỵ Thủy quan.

Võ Vương thấy Tử Nha về ải, mừng rỡ nói:

– Thượng phụ đi phá trận dữ, ta nghe có hội chư tiên nên không dám sai người đi thăm viếng.

Tử Nha tâu:

– Cũng nhờ hồng phước chúa công, nên có đại tiên đến giúp sức. Ngày nay phá trận đã xong, ngày mai lo lấy ải Giới Bài.

Võ Vương truyền dọn tiệc đãi đằng.

Bấy giờ Thông Thiên giáo chủ bị Lão Tử đập một gậy, Chuẩn Ðề đánh một Gia kỳ xử rêm mình, đã bị mất bốn cây gươm, lại bị nhục một trận nên hổ thẹn không trở về cung Bích Du, dắt đệ tử đến núi Tử Chi, lập đàn luyện phép làm một cây phướng sáu lá gọi là Lục hồn phang.

Một là đề tên Tiếp Dẫn đạo sư

Một là đề tên Chuẩn Ðề đạo sư

Một là đề tên Lão Tử

Một là đề tên Nguyên Thỉ

Một là đề tên Khương Tử Nha

Một là đề tên Võ Vương Cơ Phát

Thông Thiên ngày đêm luyện phép, để sau này lập trận Vạn Tiên dùng phướng ấy rửa nhục.

Ðây nói về ải Giới Bài, chủ tướng là Từ Cái, nghe đạo binh Tử Nha kéo đến, thương nghị với các tướng:

– Binh Châu lấy ải Tỵ Thủy đã lâu mà chưa xâm phạm ải Giới Bài. Ta nghe Ða Bửu đạo nhơn lập trận Tru Tiên đón đường nên binh Châu tiến không được. Chưa biết hai bên thắng bại lẽ nào, ta lợi dụng cơ hội này cho người đem sớ về kinh, xin thêm binh tiếp viện.

Các tướng đồng khen phải. Từ Cái viết sớ sai người đem về Triều Ca.

Ngày ấy nhằm phiên Cơ Tử bỉnh chánh, Cơ Tử xem sớ kinh hãi nói:

– Khương Thượng đã lấy ba ải: Tỵ Thủy, Giai Mộng và Thanh Long. Nay đã đến ải Giới Bài, binh thế mạnh vô cùng. Việc này như lửa cháy không thể xem thường.

Nói rồi ôm biểu đến Lộc Ðài vào chầu vua Trụ.

Vua Trụ xem qua thất kinh, phán:

– Khương Thuợng đã làm lộng, cướp hết ba ải của trẫm, vậy phải lo thêm binh tướng trừ nó mới yên.

Cơ Tử tâu:

– Nay bốn phương đều có giặc nhưng ngại nhất là việc Khương Thượng tôn Cơ Phát làm Võ Vương, có ý thâu tóm thiên hạ, nên hưng binh sớm chinh phạt vào lấy ngũ quan. Ấy là bệnh trong tim, không phải ghẻ chốc bên ngoài xin bệ hạ bớt vui say lo đường tiến thủ, lấy xã tắc làm trọng, cơ nghiệp là hơn.

Cơ Tử tâu xong xuống đài. Trụ Vương ngồi một mình buồn bã, bổng có Ðắt Kỷ và Hồ Hỷ Mị bước ra.

Ðắt Kỷ thấy mặt vua rầu rầu liền hỏi:

– Vì cớ nào bệ hạ không vui?

Trụ Vương nói:

– Hiện nay bốn phương giặc giã như ong, Khương Thượng phò Cơ Phát chiếm mất ba thành, binh tướng phái ra trận đều chết hết, trẫm không buồn sao được?

Ðắt Kỷ mỉm cười nói:

– Lẽ nào bệ hạ không hiểu điều ấy mà buồn bực.

Trụ Vương nói:

– Ðiều ấy là điều gì?

Ðắt Kỷ nói:

– Các quan trấn ải và quan đại thần sanh tệ, lấy việc binh đao mà dối bệ hạ, để lãnh lương tiền cho nhiều, chia nhau làm giàu, bệ hạ không biết buồn rầu vô ích.

Trụ Vương nghe nói liền hỏi:

– Binh tướng sai ra trận không có người về sao ái khanh lại bảo là dối gạt.

Ðắt Kỷ nói:

– Chúng lập mưu nhau ngoài ải. Bệ hạ biết được sao? Vả lại, việc giặc giã chỉ có một, chúng nói lên mười, để làm cho bệ hạ sợ mà trọng chúng.

Vua Trụ ngẫm nghĩ rồi nói:

– Nếu chúng dâng biểu nữa thì tính làm sao?

Ðắt Kỷ tâu:

– Chém đầu kẻ dâng sớ thì chúng giật mình không dám làm điều dối trá nữa.

Vua Trụ khen ngợi, truyền chém sứ bêu đầu.

Cơ Tử nghe tin Trụ Vương chém sứ kinh hãi vào tâu:

– Vì cớ nào mà bệ hạ chém sứ?

Trụ Vương phán:

– Hoàng bá chưa rõ, ấy là tại các quan trấn ải đặt điều, lấy việc chiến chinh mà đòi hỏi triều đình phải cung cấp lương tiền để chúng chia tay nhau hưởng lợi. Nếu không làm như vậy tình trạng ấy còn mãi.

Cơ Tử tâu:

– Khương Thượng đăng đàn bái tướng, kéo quân vào ngũ quan, việc ấy thiên hạ ai không biết, sao lại đổ thừa cho quan trấn ải đặt điều. Nếu bệ hạ không thêm binh lương, mà chém sứ, thì các tướng ai còn đem thân chống giặc, cứu sơn hà?

Trụ Vương nói:

– Trẫm xem ải Huỳnh Hà và Mạnh Tân là hai nơi hiểm trở, dầu Tử Nha có sáu mươi vạn quân, cũng không thể vượt hai nơi đó mà vào đến Triều Ca. Hoàng bá cứ yên lòng, đừng lo lắng gì hết.

Cơ Tử thở dài, rưng rưng nước mắt bước xuống lầu.

Có bài thơ rằng:

Thuở trước Thành Thang dựng nghiệp vương,

Chư hầu tùng phục khắp bốn phương

Sáu trăm năm lẻ thành cơ nghiệp,

Nay lại về Châu thật bất ngờ.

Bấy giờ Khương Thượng đóng quân tại Tỵ Thủy, vào bàn với Võ Vương:

– Xin chúa công ở lại đây, để lão thần kéo binh tướng đến đánh ải Giới Bài. Chừng nào lấy được ải sẽ xin thỉnh giá.

Võ Vương nói:

– Mong Thượng phụ đến Mạnh Tân sớm để hội chư hầu rồi lo việc kéo quân về nước.

Tử Nha từ tạ Võ Vương, phát pháo khai thành, kéo quân đến ải Giới Bài đóng trại cách tám mươi dặm.

Từ Cái hay tin liền dẫn các tướng lên mặt thành xem thử, thấy cờ đỏ một màu, binh uy nghiêm chỉnh.

Từ Cái nói với các tướng:

– Tử Nha là gã đạo sĩ ở núi Côn Lôn, song xuống thế làm một ngư phủ, vậy mà lúc dùng binh chẳng thua một danh tướng.

Tiên phong Vương Báo và Bành Tuân đồng nói:

– Chủ tướng khen địch, làm hạ giá trị của mình. Ðể ngày mai chúng tôi ra bắt sống Khương Thượng giải về triều ca trị tội.

Từ Cái không tin buồn bã xuống thành sửa soạn khí giới chờ lúc giao chinh.

Hôm sau, Khương Thượng sắp đặt an bài, ngồi trên trướng họp các tướng đủ mặt hỏi:

– Hôm nay ai muốn ra binh thắng trận đầu?

Ngụy Bôn xin xuất trận, rồi dẫn binh đến trước ải Giới Bài khiêu chiến.

Quân vào báo lại. Từ Cái thăng tướng, họp mặt các tướng trong thành nói:

– Ta vừa nghe tin Thiên Tử đã không phát binh lương, lại giết người dâng sớ. Giặc đánh ngoài thành như ong vỡ tổ, trong triều Thiên Tử nghe lời sàm tấu không kể gì đến những người đem thân chống giặc giữ sơn hà. Như vậy thì Trụ Vương đã muốn mất nước chứ đâu phải chúng ta bất trung? Nay thiên hạ về Châu hết chín phần, chúng ta có liều thân giữ ải này cũng vô ích.

Bành Tuân nói:

– Vua không minh triều thần sẽ có cách làm cho vua tỉnh ngộ, còn bổn phận chúng ta là tôi nhà Thương, suốt đời ăn lộc vua, đến lúc binh biến lại bỏ nhiệm vụ sao phải? Mạc tướng xin liều thân một trận rồi sẽ tính.

Nói rồi lên ngựa ra trước ải nạt lớn:

– Tướng Châu tên họ là chi?

Ngụy Bôn nói:

– Ta là Tả tiên phuông Ngụy Bôn, còn ngươi là ai mà dám ra đây chịu chết? Nếu biết cơ trời mau dưng ải đầu hàng, bằng chống lại ắt ngọc đá đều tiêu hết.

Bành Tuân nổi giận mắng:

– Ngụy Bôn, ngươi bất quá là một đứa tay sai, sao dám khoe tài trước một viên đại tướng?

Nói rồi đâm một thương. Ngụy Bôn đỡ ra rồi đâm lại. Ngụy Bôn là một hổ tướng, Bành Tuân cự không lại, chỉ đánh được ba chục hiệp rồi bại tẩu.

Ngụy Bôn đuổi theo, Bành Tuân liền quăng cây bút sen lên, hóa ra trận hạm đạm.

Bành Tuân vào trận ấy, Ngụy Bôn cũng đuổi theo.

Bành Tuân vỗ tay một cái, sấm nổ vang trời, Ngụy Bôn cả người và ngựa đều tan nát ra tro, một luồng khói đen bắn thẳng lên trời ấy là hồn Ngụy Bôn về đài Phong thần, Bành Tuân thâu quân về ải.

Quân thua về báo với Tử Nha:

– Ngụy tiên phong xông trận, nghe sấm nổ một tiếng cả người và ngựa đều nát ra tro.

Tử Nha than:

– Thương thay! Ngụy Bôn nghĩa dõng, rất uổng đấng anh hùng.

Bấy giờ Bành Tuân vào ải thuật chuyện cho Từ Cái nghe.

Từ Cái vị tình điểm công thứ nhất.

Hôm sau Từ Cái nói với các tướng:

– Trong ải thiếu lương mà triều đình không phát, ta biết tính làm sao? Tuy thắng một trận hôm qua, song thủ thành cũng không được.

Các tướng còn đang bối rối, bỗng có tin tướng Châu đến ngoài thành khiêu chiến.

Vương Báo tình nguyện cầm kích cỡi ngựa ra thành, thấy tướng Châu mặc thanh y thanh giáp liền hỏi lớn:

– Tướng Châu tên gì đó?

Tướng Châu đáp:

– Ta là Ký Châu hầu Tô Hộ.

Vương Báo nói:

– Tô Hộ, ngươi là người bạc tình vô nghĩa, mình là quốc thích, con hưởng tiêu phòng, chẳng lo trừ giặc giúp vua, lại đầu Châu phản Trụ. Nay đem binh lấy ải sao không biết xấu?

Nói rồi không đợi Tô Hộ trả lời đâm tới một kích.

Tô Hộ đưa đao lên đỡ. Hai người hỗn chiến một hồi.

Tô Toàn Trung, Triệu Bình, Tôn Tử Võ đồng áp vào giúp Tô Hộ vây Vương Báo vào giữa.

Vương Báo cự không lại giục ngựa nhảy ra ngoài. Triệu Bình đuổi theo, Vương Báo vỗ tay hóa một luồng sét đánh vào mặt Triệu Bình nám đen.

Triệu Bình liền sa xuống ngựa, bị Vương Báo đâm một kích bay hồn.

Tôn Tử Võ tiếp theo cũng bị Vương Báo dùng phép ấy giết chết nữa.

Cha con Tô Hộ thất kinh quày chạy ngay.

Vương Báo thâu binh về ải.

Cha con Tô Hộ về trại thưa lại các việc với Tử Nha, Tử Nha khiển trách:

– Sao không liệu thế mà lui, để hao hết hai tướng?

Tô Toàn Trung thưa:

– Nếu đấu lực thì liệu sức mà lui, ngặt nó có phép dị kỳ, vỗ tay thành luồng sét đánh thì chạy sao kịp?

Tử Nha nghe nói thêm buồn, ngồi tính kế trừ tướng giặc.

Hôm sau Khương Thượng hỏi các đệ tử:

– Các ngươi có biết cách nào trừ tướng địch chăng?

Lôi Chấn Tử nói:

– Xin Nguyên soái cho tôi ra trận bắt tướng địch.

Tử Nha nhận lời, Lôi Chấn Tử đến trước ải khiêu chiến.

Quân vào báo, Từ Cái hỏi:

– Tướng nào muốn ra trận?

Bành Tuân liền vác giáo, kéo binh xông ra, thấy tướng Châu mặt mày kỳ dị, liền hỏi lớn:

– Ngươi tên là chi dám đến đây múa men như vậy?

Lôi Chấn Tử nói:

– Ta là em vua Võ Vương tên Lôi Chấn Tử.

Bành Tuân nổi giận đâm một thương, hai tướng hỗn chiến một hồi.

Bành Tuân theo cách cũ trá bại bỏ chạy, nhưng chưa kịp làm phép thì Lôi Chấn Tử đã bay theo, Bành Tuân không dè Lôi Chấn Tử biết bay, nên trở tay không kịp, bị Lôi Chấn Tử đập vào vai một búa hạ mã.

Lôi Chấn Tử chặt lấy thủ cấp đem về nạp cho Tử Nha.

Tử Nha mừng rỡ thưởng công Lôi Chấn Tử rất hậu.

Bên kia Từ Cái nghe quân vào báo:

– Bành Tuân tử trận, bị tướng địch cắt đầu bêu trước dinh làm lệnh.

Từ Cái nói:

– Ta nhắm không thể giữ ải này được, đường thuận nghịch đã rõ ràng, các ngươi còn đem sức chống lại làm chi?

Vương Báo thưa:

– Xin chủ tướng chớ nóng nảy, để nay tôi bắt tướng dẫn về.