0109. Nỗi niềm tưởng đến mà đau,
0110. Thấy người nằm đó biết sau thế nào?
0111. Quan rằng: Chị nói hay sao,
0112. Một điều là một vận vào khó nghe.
0113. Ở đây âm khí nặng nề,
0114. Bóng chiều đã ngả dặm về còn xa.
0115. Kiều rằng: Những đấng tài hoa,
0116. Thác là thể phách còn là tinh anh,
0117. Dễ hay tình lại gặp tình,
0118. Chờ xem ắt thấy hiển linh bây giờ.
0119. Một lời nói chửa kịp thưa,
0120. Phút đâu trận gió cuốn cờ đến ngay.
0110. Thấy người nằm đó biết sau thế nào?
0111. Quan rằng: Chị nói hay sao,
0112. Một điều là một vận vào khó nghe.
0113. Ở đây âm khí nặng nề,
0114. Bóng chiều đã ngả dặm về còn xa.
0115. Kiều rằng: Những đấng tài hoa,
0116. Thác là thể phách còn là tinh anh,
0117. Dễ hay tình lại gặp tình,
0118. Chờ xem ắt thấy hiển linh bây giờ.
0119. Một lời nói chửa kịp thưa,
0120. Phút đâu trận gió cuốn cờ đến ngay.
Chú giải
- (0112) vận vào khó nghe: Vương Quan bảo chị đừng nói gở.
- (0113) âm khí: 陰氣 hơi khí u ám ảm đạm. Nguyên truyện: Thử nãi hoang mộ, âm khí ngưng trọng, bất nghi cửu tọa, khứ liễu ba 王觀道: 此乃荒墓, 陰氣凝重, 不宜久坐, 去了吧 (Thanh Tâm Tài Nhân, Kim Vân Kiều truyện, Hồi 1) (Vương Quan nói:) Chỗ này là mồ bỏ hoang, hơi khí u ám nặng nề, không nên ở lâu, về đi thôi.
- (0114) dặm về: # chữ nôm khắc ở đây là “dặm hòe”; hòe 槐 cũng có nghĩa là “về” (theo Khang Hi Tự Điển 康熙字典). Tạm ghi là “dặm về” theo nhiều bản nôm khác.
- (0115) tài hoa: 才華 tài năng phát hiện ra ngoài.
- (0116) thác là thể phách: Nguyên truyện: Thúy Kiều đạo: Tử giả khu xác, bất tử giả tinh thần, tinh thần thiên cổ do tồn 翠翹道:死者軀殼, 不死者精神, 精神千古猶存 (Thanh Tâm Tài Nhân, Kim Vân Kiều truyện, Hồi 1) Thúy Kiều nói: Thể xác chết, tinh thần không chết, tinh thần nghìn đời vẫn còn.
- (0118) hiển linh: 顯靈 dấu hiệu hoặc điềm triệu của quỷ thần hiện ra rõ rệt.
- (0120) cuốn cờ: Nguyên truyện: Vương Quan dữ Thúy Vân thậm thị kinh hoảng. Na phong quyển đáo Thúy Kiều thân biên, chu thân tam táp, thúc nhiên nhi tán 王觀與翠雲甚是驚慌. 那風捲到翠翹身邊, 周身三匝, 倏然而散 (Thanh Tâm Tài Nhân, Kim Vân Kiều truyện, Hồi 1) Vương Quan và Thúy Vân hết sức hoảng sợ. Trận gió cuốn đến bên mình Thúy Kiều, xoay quanh ba vòng, rồi vụt tản đi mất.