Menu Đóng

Chương 19

0217. Một mình lưỡng lự canh chầy,
0218. Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh.
0219Hoa trôi bèo giạt đã đành,
0220. Biết duyên mình biết phận mình thế thôi.
0221. Nỗi riêng lớp lớp sóng dồi,
0222. Nghĩ đòi cơn lại sụt sùi đòi cơn.
0223. Giọng Kiều rền rĩ trướng loan,
0224Nhà huyên chợt tỉnh hỏi cơn cớ gì.
0225. Cớ sao trằn trọc canh khuya,
0226Màu hoa lê hãy dầm dề giọt mưa?
0227. Thưa rằng: Chút phận ngây thơ,
0228Dưỡng sinh đôi nợ tóc tơ chưa đền.

Chú giải

  • (0217) canh đơn vị thời gian ban đêm, mỗi canh dài 2 giờ, một đêm chia làm năm canh (bắt đầu từ 23 giờ tới 9 giờ sáng hôm sau). Ca dao: Canh một dọn cửa dọn nhà, Canh hai dệt cửi canh ba đi nằm. Canh tư bước sang canh năm, Trình anh dậy học chớ nằm làm chi.
  • (0217) chầy: dài, lâu, muộn. § “Canh chầy” nghĩa là canh dài, canh khuya.
  • (0219) hoa trôi: hoa rụng trôi theo dòng nước.
  • (0219) bèo giạt: phù bình  bèo trôi nổi trên mặt nước. Nguyễn Du Phù bình nhiễu nhiễu cánh kham ai  (Lưu Linh mộ ) Cánh bèo trôi giạt đáng thương thay.
  • (0222) đòi cơn: nhiều cơn, nhiều đợt, nhiều lần.
  • (0222) sụt sùi: tiếng khóc thổn thức không ra tiếng; vừa khóc vừa thở qua lỗ mũi (Từ điển Nguồn gốc tiếng Việt).
  • (0223) Kiều: chỉ Thúy Kiều. # chữ nôm khắc là  (kiều); bản Lâm Nọa Phu 1870 dùng chữ  (kiều) như trong tên của Thúy Kiều.
  • (0223) trướng loan: bởi chữ loan trướng  màn thêu hình chim loan, màn trướng nói chung.
  • (0224) nhà huyên: bởi chữ huyên đường  vốn chỉ chỗ ở của mẹ. Sau mượn chỉ mẹ.
  • (0225) canh khuya: đêm khuya. Xem chú giải (0217) canh.
  • (0226) màu hoa lê hãy dầm dề giọt mưaNgọc dung tịch mịch lệ lan can, Lê hoa nhất chi xuân đái vũ  (Bạch Cư Dị , Trường hận ca ) Mặt ngọc lặng lẽ, nước mắt chan hòa, Như một cành hoa lê trĩu nặng mưa xuân. Tản Đà dịch thơ: Lệ dàn mặt ngọc lưa thưa, Cành lê hoa trĩu hạt mưa xuân đầm.
  • (0227) ngây thơ: trẻ dại, còn nhỏ tuổi, chưa khôn lớn, chưa biết gì.
  • (0228) dưỡng sinh nuôi nấng cha mẹ đền ơn sinh thành.
  • (0228) tóc tơ: ti phát  (nghĩa đen) tơ và tóc; (nghĩa bóng) những cái nhỏ nhặt; mảy may, không chút gì cả.
  • (0228) tóc tơ chưa đền: § cả câu 0228: (đảo ngữ) Kiều nói hai cái nợ (tức là bổn phận làm con) phải nuôi nấng cha mẹ đền ơn sinh thành, nay chưa đền đáp mảy may gì cả.